Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

Một ngày Việt Nam của Trầm Tử Thiêng - bài nhạc của một ý thức hệ khác với những gì hắn được dạy, và hắn thích cả nhạc và lời.
-

Câu chuyện thứ nhất:

"À, ừ... em xin lỗi nhưng em không đi Đà Lạt có được không? Em còn nhiều việc quá và chẳng biết đến chừng nào xong, em tính cuối tuần này lên công ty làm cho nó xong. Ngán quá chừng!"
" Em ráng đi có được không? Chuyến đi này với chị có một ý nghĩa rất đặc biệt. À, chị cũng chưa nói với em, là chị vừa mới chia tay với bạn kia xong"
"...Em xin lỗi, em không biết chuyện này. OK, đúng 9h tối em đến."

Hắn tắt skype, tập trung vào phần báo cáo còn lại sao cho thật nhanh.

Đúng 9h, hắn có mặt tại điểm hẹn, và họ đi Đà Lạt.

Chuyến đi vẫn có những lúc vui như những chuyến đi khác, nhưng thiếu một người.

Lần đầu hắn thấy bạn hắn khóc. Chẳng biết làm gì, ngoài an ủi bằng những câu dở hơi.

Hắn biết rằng, dù rằng có nói nhiều, hay là chẳng nói gì đi nữa, thì chẳng gì bất lực bằng nhìn một con người đang bị tổn thương và khóc rưng rức trước mặt mình mà chẳng làm gì được.

Bạn hỏi hắn: "Em đã từng chung sống với một người trong hai năm rưỡi bao giờ chưa?".

Câu trả lời hẳn nhiên là chưa.

-

Câu chuyện thứ hai:

"Lâu lắm rồi tao không gặp mày. Mày trốn đâu mà kĩ dữ, kiếm mày khó còn hơn kiếm tổng thống."
"À, hehe, xin lỗi mày, dạo này tao lu bu dữ quá, với lại giờ giấc làm việc cũng không ổn định nên tao cũng ít chủ động hẹn hò cafe cà pháo gì"
"Ừ."
"Dạo này mày sao?"
"Tao sắp ly dị!"
"Hả!?"
"Ừ, chẳng lẽ mấy chuyện này tao lại giỡn với mày"
...
"Mày nghĩ là còn cứu vãn được không?"
...
"Thôi mày bình tĩnh, ráng nghỉ ngơi, đừng buồn nhiều quá."

Lại một lần nữa chẳng biết phải nói gì.
Lại một lần nữa, nói nhiều hay chẳng nói cũng vậy thôi.

-

Con người ta hoá ra là một sinh thể yếu đuối, và ngay cả trong một vỏ bọc cứng rắn nhất có thể, thì cũng vẫn là một sinh thể yếu đuối.

Vì họ quá dễ dàng bị tổn thương.
Vì họ đã tự nguyện để cho mình bị tổn thương một cách dễ dàng như vậy.
Vì cái mà họ gọi là tình yêu, hay đã từng là tình yêu.

-

Hạnh phúc là một món quà xa xỉ.

Cô đơn thì không.

Và một lần nữa, cô đơn là tự do.

4 nhận xét: