Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Nghe Raising Sand, không phải vì nhớ Burberry.
-
Em ơi, liệu anh sẽ có cho riêng mình bao nhiêu cuộc Thánh Chiến?
-
Anh đồng ý rằng, anh đang ở trong một cuộc chơi mà anh là người tham gia một cách thụ động. Anh cũng đồng ý rằng, em là người có toàn quyền quyết định luật chơi, anh biết như thế và mặc nhiên đồng ý như thế.
Anh đồng ý, vì anh thích thế, và vì anh thì rất thích em. Hà hà.
Nhưng anh cũng biết rõ rằng, anh đang giữ cho riêng mình một quyền tối thượng là quyền từ chối không tham gia cuộc chơi của chúng ta. Nói chung là, nếu anh còn thích, thì cuộc rong chơi này vẫn chưa kết thúc nếu em chưa muốn thế. Và khi em muốn, hay khi anh muốn dừng lại, mình sẽ dừng lại.
Và theo anh, như vậy là "fair".
Vấn đề của anh là, chừng nào thì ta dừng.
-
Không nghe Raising Sand nữa. Chuyển qua nghe "Tiễn Bước Sang Ngang" bản phối lại do Nguyễn Hưng hát. Thích vì bản phối, không phải vì giọng Nguyễn Hưng.
-
Câu chuyện bắt đầu bằng một tin nhắn.
- "Em đang làm gì, ra gặp anh nói chuyện một chút có được không?"
- "OK, em đang ở nhà, anh đang ở đâu?"
- "Anh đang ở công ty, em chọn quán đi rồi anh chạy ra."
- " Pargola nhé, lâu rồi em cũng không đi quán đó. Em đến rồi đi làm luôn.
...
Hai tin nhắn, hắn hơi bất ngờ vì chẳng bao giờ hắn nhận được tin nhắn thế từ anh cả. Trời Sài Gòn trưa nắng gắt và oi bức như những lò hơi nén trong những khu xưởng mà hắn đã từng có dịp đến. Hắn hộc tốc chạy đến, chỉ vì đơn giản là hắn không biết đang có chuyện gì xảy ra.
...
"Anh sao rồi".
"Anh OK, anh vừa mới nói chuyện xong, mọi việc dù đi đúng như hướng anh suy nghĩ, nhưng sao anh lại suy nghĩ nhiều quá."
"Suy nghĩ sao anh? Chuyện đi đúng hướng là thế nào?"
"Sáng nay tụi anh lại nói chuyện một lần nữa, nói rất nhiều thứ, và ôn lại cũng rất nhiều thứ. Sáng nay cũng là một sáng mà anh đã nói hết những điều mình không thích và cũng nói lý do tại sao anh lại quyết định ra đi. Lửa đã mất, tro đã tàn, thì có khơi mấy cũng vậy thôi."
"Vậy giờ anh đang suy nghĩ gì?"
"Anh được nhận xét rằng, anh sẽ không thể thành công với dự định của mình. Rằng với bản tính hay nhân nhượng của mình, anh sẽ không thể nào viết nên một câu chuyện với kết thúc có hậu được, rằng anh sẽ thất bại, thất bại một cách thảm hại bởi niềm kiêu hãnh của chính mình."
...
"Em có tin điều đó không?"
...
"Em phải nói thế này, trước hết, em không đủ chuyên môn và cũng không đủ trình độ để có thể nhận xét anh về mặt chuyên môn, và hơn nữa, em cũng chưa đủ vốn sống và dày dạn để có thể nói với anh rằng em sẽ dựa trên cơ sở chắc chắn nào để bác bỏ, hay là để tin vào những lập luận đó."
"Tuy nhiên, em có thể nói với anh về những điều rất khác. À, nếu anh có phải thiếu thốn hay chết đói ở đất này, thì gia đình anh ở quê liệu có sao không anh?"
"Anh nghĩ là không vấn đề."
"Anh có nghĩ là anh sẽ chết đói ở trên mảnh đất này?"
"Không, dĩ nhiên."
"Vậy anh cho em hỏi, anh có cho riêng mình bao nhiêu cuộc Thánh Chiến?"
...
"Em không biết cách đặt vấn đề như vậy có đúng không, tuy nhiên, anh sẽ đồng ý với em rằng, hoặc là một, hoặc là một số nhiều hơn một nhưng thực sự không nhiều đúng không. Vấn đề ở chổ, đây là lúc quyết định, và rõ ràng anh đang có một quyền rất lớn là quyền được tạo ra một cuộc chơi mà anh sẽ là người cầm trịch, vậy tại sao lại không làm?
"Anh biết, nhưng anh sợ, em cũng biết, anh chỉ có cái đầu và hai bàn tay, về chuyên môn, anh có thể khẳng định mình có chỗ đứng trong ngành, anh có thể tự tin về điều đó. Nhưng anh cũng thấy rằng mình đang gánh trong mình một trọng trách khá lớn, anh có trách nhiệm phải làm những món tiền đầu tư mà những đứa bạn của anh, vì tin tưởng anh, đã trao cho anh. Anh cũng cảm thấy mình có trách nhiệm rất nặng nề trong việc sử dụng những đồng tiền đó đúng mục đích và đúng giá trị của nó, và anh rất sợ việc mình phải cô đơn cho chính những quyết định của mình. Khi anh quyết định đầu quân về nơi anh vừa bỏ đi, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng anh đang làm việc với đứa bạn thân nhất của mình, và rằng sau lưng anh khi đó, còn có tụi nó chia sẻ. Còn bây giờ, anh rất sợ cảm giác phải cô đơn trong chính quyết định của mình."
"Em đang suy nghĩ về một quan niệm mà em cho là đúng, rằng cô đơn đồng nghĩa với tự do. Và anh cũng phải thấy, những tình cảm mà anh có được đang được xây dựng trên những nền tảng rất tốt, và vì thế, những cô đơn đó đôi khi là những khoảng lặng cần thiết. Hơn nữa, em cho rằng, dù anh thế nào đi chăng nữa, thì bạn bè anh vẫn ở quanh anh."
...
"Em tin là anh sẽ thành công, vì em thấy trong anh tình yêu mãnh liệt với công việc mà anh đang làm, em từng thấy anh kể về công việc của mình hăng say như thế nào, khi đó, mắt anh như có lửa, và em tin tưởng rằng, tuýp người yêu công việc của mình như vậy, hẳn sẽ thành công trong một phương diện nào đó. Có thể anh là tuýp người không quá dữ dằn trong kinh doanh, nhưng rõ ràng anh đâu phải là người không có khả năng linh hoạt. Anh phải thấy rằng, những linh hoạt của anh đã giúp anh và công ty anh như thế nào trong những hợp đồng mà anh đã đạt được chứ. Em tin là anh sẽ thành công. Em tin chắc vậy..."
-
Hắn ngồi đó, đối diện anh, hai anh em ngồi với nhau hồi lâu, và câu chuyện được kéo dài cũng lâu vừa như thế. Hắn biết rằng mình, dù ít dù nhiều, đã dùng ngôn từ của mình để nói hộ anh những điều mà anh không chắc. Và hắn cũng biết rằng, hắn nên làm như thế, dù có thể trong kinh doanh còn có cái may cái rủi, trong công việc còn rất nhiều thứ mà không phải mình muốn là việc sẽ thuận theo, rằng có những khi, thành công được quyết định không phải từ những yếu tố mà người ta có thể tính toán và lường trước được. Nhưng hắn tự ngẫm rằng, nếu không đi thì làm sao biết đường dài hay ngắn, đường đẹp hay xấu, và hai bên đường liệu có hoa hay không?
Hắn đã làm một việc, mà hắn cho là đúng, là XÚI anh đừng lo ngại gì cả, HIGH RISK HIGH RETURN mà.
Hắn mong anh thật sự thành công, và đừng bao giờ phải ở trong cái thế là "không thành công thì sẽ thành nhân". Nhân cái mẹ!
-
Ừ, thì HIGH RISK - HIGH RETURN, ai mà chẳng nói như thế...
Nhưng nói thì dễ, lúc làm ban đâu suông sẽ thì cũng dễ, chỉ liệu rằng, đến khi việc vượt quá tầm kiểm soát của mình thì mọi thứ sẽ đi đến đâu.
Hắn thấy nghèn nghẹn, và hoang mang cho chính bản thân mình... liệu hắn có đúng khi xúi anh như thế? Lẽ nào vì hắn đang ở cái thế mà nói thì lúc nào cũng đỡ đắn đo và suy nghĩ hơn là làm nên muốn nói gì thì nói? Và rồi những hình ảnh khác lại ùa về trong kí ức ...
Hắn nhớ khi còn nhỏ, khi thấy ba hắn về nhà gác tay lên trán thế nào khi phải kí biên bản thanh lý và đền hợp đồng cho người ta với hậu quả là giải thể công ty, tài sản mang về nhà chỉ vỏn vẹn có một cái bàn gỗ đóng ván mi-ca trắng mà sau đó gia đình dùng làm bàn kê đầu máy và ti-vi, hắn nhìn ba mà chẳng biết nói gì, thằng nhóc đầu cấp 2 khi đó là hắn, biết gì để mà nói, và nói gì đây chứ?
Hắn cũng nhớ mẹ đã khóc bên lan-can thế nào khi chưa chuẩn bị kịp tiền đóng tiền học cho hắn, để từ khi đó, hắn quyết định không phải xin ba mẹ bất kì một thứ gì cả.
Và hắn cũng nhớ, cảm giác vui sướng thế nào khi nhận được đồng lương đầu tiên, hai trăm mấy chục ngàn vào thời điểm cách đây 6 năm (Có một điều lạ lùng là hắn không bao giờ có thể nhớ chính xác con số lương được nhận vào thời điểm đó, nhưng hình ảnh lần đầu tiên cầm phong bì màu trắng chứa những động lương kiếm được do chính lao động của mình, mãi cho đến bây giờ, hắn vẫn nhớ như in...)
Và vẫn còn như in trong đầu hắn cảm giác tự hào như thế nào khi cầm thư chúc mừng thăng tiến của công ty hiện tại, hắn biết mình đã có thể phụ ba mẹ nhiều hơn. Nhưng hắn cũng biết rằng, trọng trách mà hắn gánh vác, cũng đã nặng hơn.
-
Hắn vẫn chắc rằng, hắn đã không sai khi xúi anh như thế.
Chẳng phải vô ý mà hắn lại hỏi anh, rằng anh có chết đói không khi anh thất bại, và rằng ngay cả khi anh thất bại, liệu gia đình anh ngoài quê có chết đói không.
Không phải hắn bị ám ảnh bởi sự chết đói, nhà hắn chẳng bao giờ thê thảm vậy cả. Nhưng chết đói là một ẩn dụ so sánh cho sự thất bại không còn đường thoát. Với hắn, nếu có phải thất bại đến đau đớn như vậy, thì dù gì đi chăng nữa, bất kì nỗi đau nào cũng chỉ xuống được đến một giới hạn nào đó mà thôi, và một khi những người xung quanh đã được đảm bảo bằng những lý lẽ thuyết phục rằng họ sẽ chẳng sao cả khi anh thất bại đến thế, thì hắn biết rằng, hắn phải dùng hết lý lẽ của mình để anh quyết chơi cuộc chơi này cho đến cùng.
Vì mỗi người chỉ có cho riêng mình một cuộc Thánh Chiến.
Và vì anh xứng đáng có cho riêng mình một cuộc Thánh Chiến.
-
Hắn sẽ có cho riêng mình, một cuộc chiến như thế, cho đến khi hắn trả lời được rằng, gia đình hắn sẽ không bị ảnhh hưởng một chút gì, dù hắn có chết đói.
Ừ, thì "Stay hungry, stay foolish".
-
"... Em chẳng có gì ngoài cái đầu và hai bàn tay, nhưng nếu anh cần, em chắc chắn rằng, em sẽ giúp được anh, dù ít dù nhiều..."

2 nhận xét:

  1. không thành nhân thì thành cục phân chứ mẹ gì.

    Trả lờiXóa
  2. Lúc đầu cho 36 hử?

    Lúc sau cho...63.

    Nếu chỉ đơn giản là từ bỏ-quyết định- thành công thì con người ta không dễ gì trăn trở đến thế.

    Đôi lúc trong đời cần 1 sự may mắn. Mà nhiều người khi đã trải qua bao lần thất bại, họ lại sợ...một quyết định cho chính mình.

    Dẫu thất bại là mẹ thành công, nhưng...vẫn chùn bước!

    Trả lờiXóa