Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

When the truth is found to be lied, and all the joy within you will dies.

Don't you want somebody to love. Don't you need somebody to love.

Wouldn't you love somebody to love.

You better find somebody to love.


(Somebody to love - Jefferson Airplane)

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Somebody-To-Love-Jefferson-Airplane.IWZDI9AZ.html


=


"...Tốt nhất là ta nên tìm cho riêng mình một người để yêu..."


Một xác tín không gì chối cãi, rằng con người ta nên yêu và nên sống để yêu, và đã không ít lần người ta tôn vinh những cái chết vì tình yêu, như một hình ảnh ẩn dụ cực đoan, và như [là] một tuyên ngôn thẳng thắn cho mệnh đề "sống để yêu [và chỉ vì tình yêu]"...


Anh [có lẽ] sẽ như thế. Nhưng anh tự hỏi, em là ai, và sẽ là ai, em sẽ ở đâu, và tồn tại thế nào trong Hiện sinh của chính anh [và anh, ngược lại, trong hiện sinh của chính em] ? Và ở một chiều kích khác, liệu tồn tại sẽ mang tầng ý nghĩa gì, khi ta chưa biết nhau, khi ta biết và rồi ta yêu nhau, khi ta có nhau và rồi ta mất nhau?


Nếu hạnh phúc là khoảnh khắc, thì tồn tại của đau thương, phải khẳng định rằng, được tạo ra từ những khoảnh khắc của hạnh phúc. Và những chuỗi hạnh phúc - đau thương - hạnh phúc sẽ là những chuỗi tuần hoàn mà có lẽ, anh, em và tất cả chúng ta, cần phải đối diện và chấp nhận nó như những tồn tại tự thân...


Vì không có gì là mãi mãi...


Vì dù nói thế nào đi nữa, nếu không yêu thì sẽ chán chết mất...


Và hơn tất cả, bất kì nỗi đau nào cũng chỉ xuống đến một điểm nào đó mà thôi.


=


Sáng nay gọi cho bạn, hỏi thăm bạn về chuyện giải quyết hậu sự cho tình yêu hai năm rưỡi tuổi của bạn. Ngồi nghe bạn kể câu chuyện mà thú thật là không thể tin nổi về cách thức mà bạn của bạn dùng để kết thúc tình yêu của hai người.


Đám tang cho một tình yêu, ban đầu tưởng rằng, chỉ dừng lại ở việc người ta sẽ chấp nhận [ít nhất là một bên chấp nhận, và trong câu chuyện này, là đã có một thoả thuận rằng cả hai bên cùng chấp nhận] việc chấm dứt chia sẽ cuộc sống và cảm xúc với nhau, và nếu mọi việc chỉ như thế, thì có lẽ, đám tang này dù buồn mấy, sẽ vẫn là một đám tang đẹp và văn minh.


Nhưng đáng tiếc, đám tang cho tình yêu mà mình đã và đang chứng kiến, chẳng văn minh một chút nào, có lẽ là vì con người ta đã trọng vật chất hơn những gì còn sót lại của tình yêu, hay có lẽ rằng, con người ta đã tự hạ thấp mình vì những suy nghĩ điên rồ và tủn mủn.


Những gào thét, những so đo toan tính, những tủn mủn lặt vặt, những nước mắt, những chửi rủa, những tò mò của hàng xóm, những lặng thinh bởi tổn thương, những tan vỡ không gì [và cũng không có động lực gì để] níu kéo được, và hơn hết, những khủng hoảng của niềm tin, đã là những gam màu cuối cùng được tạt lên, tạt lên một cách phũ phàng trên chính bức tranh đã từng được vẽ bởi những gam màu rất sáng của ngày xưa.


Bạn nói là bạn đã "clear" được một cơ số vấn đề, rằng bạn đã có được cái nhìn thực tế hơn, bạn đã can đảm chấm dứt chuyện tình cảm của chính mình bởi một loạt nguyên cớ mà bạn đã không còn chịu đựng nỗi. Bạn đã không sai, vì trong chuyện này thì làm gì có sai và đúng một cách rõ ràng cơ chứ.


Ta chỉ thấy rằng, bạn đã tơi tả thật sự vì cái đám tang này. Và rằng bạn sẽ còn tơi tả trong một khoảng thời gian sắp tới, ta biết chắc như vậy.


Vì tồn tại của đau thương được tạo ra từ những khoảnh khắc của hạnh phúc.

Nhất là khi tồn tại đó được tạo thành từ những yêu thương [đã từng] nhiều đến thế.


=


Ta vẫn tin rằng bạn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.


Chúc bạn may mắn!

3 nhận xét: