Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

"...Em về đi và đừng theo anh nữa...

Không, em sẽ đứng chặn trước mũi xe, và nếu anh có kêu bảo vệ để đuổi em đi, thì em cũng sẽ không về chừng khi nào anh nói rõ, tại sao ta chia tay...

Anh cũng đâu còn gì để nói, có lẽ em nên để mọi chuyện ngủ yên thì hơn, anh xin lỗi, ta không dành cho nhau đâu em.

..."

"... Thôi em lên xe đi, anh chở em ra bãi để lấy xe mà về..."

"..."

"..Em không chấp nhận được chuyện này, em hoàn tòan không chấp nhận được, ba năm rưỡi, và sáu tuần không gặp nhau, tại sao mọi thứ lại thay đổi như vậy?"

"..."

"... Thôi em xuống xe và về đi"

-

Anh đạp ga, xe vút ra khỏi cổng Bệnh viện mà cả anh và cô đang theo thực tập, đi dọc theo Highway với tốc độ đã quy định sẵn, nhưng đầu óc anh cứ đâu đâu. Anh nhớ lại hình ảnh cô khi đó, đứng chặn trước xe anh, ánh mắt cương quyết, nhưng nhòa nước. Anh biết, cô đau, và cả anh cũng đau.

-

Làm sao mà anh quên được ánh nhìn của cô gái hàng xóm dễ thương như thế nào khi anh vừa dọn đến, anh khi đó là một gã Việt Nam vừa theo gia đình định cư ở miền đất hứa này. Mọi thứ với anh đều lạ lẫm, và mọi thứ với anh, là một khởi đầu mới. Anh quyết định ra đi, và sang đây, ngoài việc đoàn tụ gia đình, thì còn là vì một lý do rất khác.

Anh bắt đầu lại một cuộc sống mới, không biết là do khác biệt ngôn ngữ, hay do anh chẳng buồn nỗ lực giao tiếp, thế giới mới của anh chỉ gói gọn xung quanh những bức tường. Bức tường của phòng Nail của gia đình mà anh là người phụ canh quầy, bức tường của thư viện, của những lớp học của trường Cao Đẳng Cộng Đồng mà anh theo học, và bức tường của căn phòng mới của anh. Căn phòng thơm mùi gỗ, có điều hòa mát mẻ bất kể thời tiết bên ngoài thế nào, và trong phòng thì đầy đủ tất cả tiện nghi mà anh được chu cấp một cách chu đáo, theo đúng sở thích và nhu cầu của anh. Anh thấy thoải mái trong những không gian như thế, và anh thoải mái, vì anh biết rằng mẹ anh sẽ thấy hạnh phúc, khi thấy anh thoải mái như thế. Âu đó cũng là cách mà bà cố gắng bù đắp cho anh, và cho khoảng thời gian mà hai mẹ con xa nhau. Tính ra cũng đã đằng đẵng gần một chục năm.

Nhà anh gần nhà cô, và hai gia đình biết nhau vì cùng nói chung một ngôn ngữ, cùng chung một cộng đồng. Cô giúp đỡ anh trong khoảng thời gian đầu tiên khi anh vừa qua, chở anh đi vòng vòng một vài nơi tại tiểu bang vốn nhiều nắng này. Cô là một cô gái dễ thương, ăn nói hoạt bát và rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.

Anh ban đầu thật sự cũng không để ý nhiều, chỉ vì ở nhà hoài thì chán quá, mà đi ra đường thì chẳng biết đi đâu, cô lại rất nhiệt tình đề nghị nên anh cứ thế mà đi theo.

Bẳn một thời gian, anh cảm thấy hình như người anh nói chuyện nhiều nhất, ngoài mẹ và hai thằng cháu trai nghịch ngợm, chỉ còn có cô.

Và anh cũng dần thấy, ánh mắt cô ngày một dịu dàng và trong vắt như chính bầu trời mùa thu của nơi anh vừa đến.

Và anh nhớ là, khi cô nói với anh là tự nhiên cô nhớ anh, anh đã chẳng biết phải trả lời thế nào mà chỉ biết cười, cô khen anh cười rất hiền, anh có biết không?.

-


Đi café cái đã, khi khác viết tiếp.


Có khi khi khác là tối nay :)


-


Hi em,


Anh thường ít khi nói "anh yêu em" vì với anh, chỉ có mấy thằng ba xạo mới nói mấy cái qủy đó, còn mấy thằng đang yêu thì nó lo yêu và điên đầu vì cái sự yêu của nó, thời gian đâu mà nói "anh yêu em" làm chi cho nó mệt dị. Cơ mờ, nếu mà yêu thì em phải biết chứ đúng hông, nói ra làm gì, xạo quá chừng.


Mà em thì thích mấy thằng ba xạo, nên anh vẫn nói "anh yêu em".


Há há.

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Album It's Time của bạn Michael Bong bóng (Bubble)

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-album/It-s-Time-Michael-Buble-E.85551.9.html

Album Jazz duy nhất nghe đi nghe lại, hè hè, chẳng thích nghe Jazz cho mấy, nhưng giọng của bạn này thì nghe thấy cứ đã đã làm sao.

Ở văn phòng vào ngay lúc chẳng có ai, Jazz chậm chậm, fin cafe Trung Nguyên số 4 nhỏ vừa hết giọt cuối cùng, ấm trà cũng vừa hãm xong, không gì thoải mái bằng, và thoải mái nhất là vừa hoàn tất một cơ số việc, dù là vẫn còn một cơ số việc khác để làm.


=

Vào tầm sáu giờ sáng của một ngày chủ nhật thì thú thật là chẳng ai muốn dậy và cuộn chăn mền gì lại hết cả. Thời tiết mù mù và trên căn gác nhỏ chừng bốn mét vuông của mình, tự nhiên thấy lạnh dọc sống lưng, thắc mắc một hơi một hồi thì phát hiện ra đơn giản vì anh đã để quạt mở hết ga và quay vòng vòng từ tối hôm qua, và cũng chẳng thèm để ý đến việc vặn giờ tắt cho quạt.
Lạnh sống lưng như thế thì chắc chắn là chẳng thể nào ngủ được thêm một tẹo nào, thôi thì dậy sớm thôi!

Thế là quyết định dậy sớm và lên công ty, dù gì thì cũng đã hứa với lòng là hôm nay nên lên công ty để quan sát quy trình hàng về, để học thêm một mớ thứ nữa, và để hoàn tất một số thứ còn dang dở. Bước chân ra đường thì lại quyết định là, với thời tiết đẹp thế này, không lý do gì không tự thưởng cho mình một bữa ăn sáng thịnh soạn cả. Thời tiết xám xịt như màu lông chuột áo em mặc, và khi anh viết thế này thì anh thật sự không thể không thú nhận rằng, mỗi lần nhìn em mặc áo màu xám lông chuột, anh đều cảm thấy ấm áp mà không hiểu vì sao. Thời tiết hôm nay cũng thế, trời se se lạnh, nhưng anh lại cảm thấy rất thoải mái và ấm áp, cũng chẳng hiểu vì sao.

Vespa cà tàng sau khi phơi sương cả một tối hôm qua thì sáng nay lại cảm ho sổ mũi, anh phải ráng đạp một hồi thì máy mới nổ, tiếng nổ dòn tan, và khói thì mù mịt, ông hàng xóm, vốn là một gã giang hồ về già, giờ chỉ chăm chăm chặt xương bò và giao cho hàng phở vào mỗi sáng, nhìn anh cười hằng hặc "Cái thằng, chạy xe này thì phải ráng nghe mày, sao không kiếm chiếc nào khác mà đi hả?". Anh biết chắc ổng hỏi chứ ổng cũng có câu trả lời, ổng cũng có một chiếc vespa cà tàng, và như bất cứ thằng nào có một chiếc vespa cà tàng, khi bạn có những thứ mình lỡ yêu rồi, thì dù là khó một chút, hay là thật sự là khó nhằng nhằng chứ chẳng phải là một chút gì, nhiều khi bạn lại thấy nó là thứ độc đáo chỉ cho riêng bạn, và bạn sẽ thấy nó dễ thương, theo cái cách của chính bạn. Mê vespa như mắc phải cái tội vậy đó, nhưng mà mê là mê, ai hơi đâu hỏi làm gì, phải không ông già?!

Anh đi, và theo quán tính, anh chạy ra khu nhà thờ Đức Bà, chọn cho mình một chỗ ngồi có thể quan sát được nhà thờ Đức Bà vào giờ lễ sáng, và chọn cho mình một set breakfast của quán, anh lại thả mình vào cái không - thời gian mà anh cho là đẹp nhất, công thức chắc cũng đơn giản: Chủ nhật ngày 25-07-2010 + Sáng + Cái se se lạnh của buổi trời sau mưa từ hồi đêm và tạnh hẳn từ sáng sớm + Một ly cafe thơm + Bụng đói cồn cào và một buổi ăn sáng đẹp mắt + Một quyển sách + ANH. Nhà thờ Đức Bà vào giờ lễ sáng lúc nào cũng thế, dù là giữa những tiếng xe cộ qua lại khu trục công viên và đường Nguyễn Du - Đồng Khởi, dù là đâu đó vẫn có tiếng rao mời của các em bé bán chewingum với những vị khách Tây, hay là quán cafe đối diện, mở nhạc hơi to, nhưng nhà thờ Đức Bà và những lời nguyện sáng, vẫn cứ thế mà bình yên.


Anh thấy nhớ Đà Lạt quá! Tự nhiên anh thấy nhớ Đà Lạt như điên. Và anh chợt phát hiện, anh yêu Sài Gòn, có lẽ như anh yêu gia đình nhỏ của chính mình, còn Đà Lạt, có lẽ anh yêu Đà Lạt như chính cái cách mà anh yêu em. Và anh không thể thiếu được gia đình nhỏ của mình, cũng như không thể ngừng yêu em.


Sáng nay là một sáng tuyệt vời, và anh chợt phát hiện, dạo gần đây, anh luôn hay có những khoảnh khắc tuyệt vời như thế. Anh phát hiện ra rằng, ở thành phố này, nếu chịu khó lắng lòng lại, và chịu khó tìm kiếm, người ta sẽ luôn luôn có cho mình một không gian ấm áp và thoải mái, dù ngay giữa muôn vàn thứ mà những người ta khác gọi là bộn bề lo toan, hỗn độn, lộn xộn, ngột ngạt ... cũng không chừng.

=

Quyển Thời Tiết Đô Thị, thú thật thì anh chỉ biết đến quyển này qua Blog của thằng CàFê Sữa (http://cfsua.blogspot.com), thấy cái thằng hay đọc sách này mà lại bấn loạn vì quyển này, anh nghĩ có lẽ nên đọc thử. Và anh đọc, và anh thấy hay. Bạn blogger 5xu này (anh chơi luôn, gọi là bạn dù rằng có lẽ bạn blogger 5xu này hơn anh ít nhất là một con giáp rưỡi, vì con người ta dù gì thì cũng chỉ lớn lên chứ đâu có già đi, đúng không? hehe), viết hay quá, anh thèm được đọc những thứ thế này, và anh thèm được đủ khả năng để viết những thứ như thế này.

Truyện tình của blogger này, những truyện tình rất ngắn, không đầu, không cuối, đọc thấy rất thấm. Và trong một khoảnh khắc nào đó, anh lại nhớ em. Em có thấy là em ác với anh quá không?
Anh đọc đến trang 107, và anh chẳng nói chẳng rằng nói với anh bồi bàn, anh muốn mượn một cây viết bi. Khi anh có được cây viết bi, anh đã nguệch ngọac ngay một mớ chữ và gửi ngay quyển sách cho con bạn thân rất thân. Chẳng vì một lý do gì, và nếu có ai hỏi lại anh viết gì, thì thú thật anh không thể nhớ được nguyên văn. Anh chỉ nhớ rằng, anh đã dặn bạn anh một câu đơn giản, đừng băn khoăn quá nhiều về những thứ mà anh tin rằng cô chắc chắn sẽ có, và đặc biệt là, HẠNH PHÚC.

Nếu một ai đó tin và sống đầy, thì anh tin rằng, hạnh phúc không khó tìm. Dù rằng anh cũng đang là một kẻ tìm kiếm. Dù gì thì cũng nên là "phước cho ai chưa thấy đã tin", đúng không? Hà hà hà.


Anh vừa mua lại một quyển nữa, và anh đang đọc tiếp.

=

Hôm nay,

Em ơi, hôm nay nhé, tự nhiên anh thấy ngài ngại khi người ta hỏi là anh bao nhiêu tuổi. Mặc dù đã trả lời nhưng anh không thể tin được cái cảm giác đó, chẳng lẽ anh lại sợ chính tuổi 24 của mình sao, dù rằng chính anh cũng tin rằng, khi người ta trẻ, người ta sẽ có một cơ hội, đó là cơ hội được làm lại nếu vấp ngã, như những người bạn của anh vẫn tin như thế, và nực cười là, như anh vẫn nói ra rả như thế :).

Anh không sợ nữa nhé, và anh sẽ vượt qua được cảm giác này, vào ngày mai.

Nhanh thôi.

=

Vẫn là anh thấy nhớ em.

=

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Mấy bài nhạc này hay quá chừng, làm theo kiểu hộp nhạc (musicbox) đơn âm, nghe nhẹ nhàng ghê :). Đã vậy còn toàn là những bài cũ mà mình thích, hè hè.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-album/The-Sound-Of-Music-Box-Vol-1.1540049.html

=

Ngước mắt nhìn lên kệ sách, anh phát hiện ra là mình đã mua nhiều sách trong giai đoạn gần đây, nhưng anh lại chẳng đọc được một quyển nào cho ra đầu ra đũa cả. Ngụy biện thì chắc cũng sẽ có rất nhiều lý do, nhưng sách nằm đó nó có cần nghe anh nói gì đâu. Bữa nào tranh thủ vậy.

Cả đĩa film, còn đến hơn 5 cái chưa xem, và danh mục film cần xem dường như ngày càng dài ra, và ngày thì càng ngắn lại.

Film ở rạp: The Last Air Bender, Despicable Me, Sorcerer's Apprentice (2010), SALT, Inception (thích nhất là film này, Leonardo Di Caprio đóng thì chắc là hay lắm đây :) )
=

Như vậy là được một tuần kể từ khi anh được kêu vào, được bắt tay và được chúc mừng. Anh chẳng cảm thấy mừng gì cả, chỉ cảm thấy áp lực thôi.

Nhiều thứ phải học quá. Dù là anh thấy mình đã gò mình nhiều hơn vào khuôn khổ rồi nhưng thấy vẫn cần phải sắp xếp nhiều hơn. Đuối là cảm giác có thật.

Cần phải nghiêm túc hơn.

=