Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

Anh đang nhức đầu như điên, và vì không có ai để anh có thể nói chuyện vào lúc 1:57 AM này nên anh quyết định sẽ viết đến khi nào anh cảm thấy thật sự buồn ngủ. Và tất cả những dòng này, dù đúng hay sai, dù chính xác hay không, dù thế nào đi nữa, cũng là cảm giác của anh tại thời không 1:57 AM sáng ngày 14 tháng 6 năm 2010.

Tất cả những thứ còn lại không quan trọng.

Đồng hồ lúc này đã là 1:58AM.

Và anh đang nghe Katy Perry. Không liên quan gì.

Và anh đang muốn uống một chai Frontera.

Cũng không liên quan gì.

=

Anh phát hiện ra. Mình sợ con người.

Anh thích nói chuyện bằng tiếng Anh dù thấy không thật sự tự tin, nhưng rõ ràng anh thường ít có cảm giác tự ti trong những tình huống như thế. Việc giao tiếp bằng một ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ mang đến cho anh có cảm giác an toàn dù giả tạo, cảm giác xa cách nhưng cần thiết, để anh lại từ đó có thể nói hết ý của mình một cách ngắn gọn và súc tích nhất, và thú thật, nó mang đến cho anh cảm giác rằng người ta chỉ cần và mong muốn hiểu đúng và đủ thông điệp mà anh truyền tải, và người ta sẽ không cố gắng nỗ lực suy diễn câu từ của anh theo một cách khác đi ( có thể vì anh đã phát biểu trong khuôn khổ giới hạn của sự hiểu biết và rành rẽ về mặt ngôn ngữ). Một cách ngắn gọn, khi hàng rào giao tiếp được dựng lên bằng cách sử dụng một ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ, theo anh, người ta sẽ nỗ lực để hiểu nhau, và trong sự nỗ lực đó, người ta sẽ cố gắng chỉ hiểu đúng những gì anh cố gắng truyền đạt. Sự hiểu đúng trong giới hạn này, mang đến cho anh một cảm giác không bất an.

Và anh biết là anh đang ngụy biện...

Anh biết lý do tại sao anh thích làm việc với máy móc, anh sợ làm việc với con người.

Anh sợ cảm giác không biết người ta nghĩ gì, hay vì anh, ở một chừng mực nhất định, có thể phân tích tương đối tốt và đoán được một vài suy nghĩ của người khác nhưng không biết cách nào để có thể "handle" người khác. Từ đó, anh lại thấy mình tầm thường trong chính suy nghĩ của bản thân, rồi anh cũng thấy, người ta cũng thường như anh, rằng anh cũng người, rằng người ta và anh cũng là một lưng chừng giữa người và ta.Rằng và rằng... cuối cùng, anh lại cảm thấy không biết phải giao tiếp như thế nào.

Anh ngán cái cách phải làm việc và "handle" những "characters" mà anh sẽ gặp. Nhưng anh cũng thừa biết, thà là anh tìm cách và biết cách "handle" còn hơn là để bị "handled".

Và rằng, anh là ngưòi có thể dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ, nhưng cũng là người không biết, và không biết một chút gì, cái cách để duy trì một mối quan hệ đủ lâu.

Rằng anh bị lạc lối ngay trong chính những suy nghĩ của mình.

Chỉ trừ công việc.

Công việc của anh hiện giờ là thứ duy nhất anh nghĩ đến và cảm thấy thoải mái. Tại sao vậy em?

=

Anh sẽ kể câu chuyện của ngày thứ năm, hay chính xác, là câu chuyện của cách đây hơn bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

Anh chàng Ấn Độ gọi anh vào, hỏi anh vài câu và sau đó là một chuỗi những trò chuyện qua lại về kết quả phân tích mà anh đã làm.

Anh đã phân tích rất say sưa, và trong một sự sắp đặt nào đó, anh đã được hỏi là anh có muốn một vị trí cao hơn trong công việc hay không?

Anh chỉ nhớ là mình trả lời một cách rành rẽ và dứt khoát: "OK, I take this".

Và anh không chỉ nhớ, mà nhớ rất chính xác, cảm giác của mình thế nào khi bước chân ra khỏi văn phòng, vào thang máy, bấm nút G và thẫn thờ một hồi.

Anh tự hào vì bản thân, dù không phải là một thành công đã được nhìn nhận, dù không phải là cố gắng đã được ngừng lại, dù không phải là anh không suy nghĩ rằng liệu mình có bị đặt giữa những chiêu bài chính trị nội bộ hay là không. Nhưng anh có thể khẳng định rằng, dù cả trong trường hợp anh có là một cỗ bài, thì anh vẫn tự hào rằng mình được chọn là một cỗ bài.

Và hơn nữa, đây chỉ mới là sự bắt đầu của một câu chuyện.

Và vì anh sợ, vị trí mà anh được suy nghĩ đến, không phải là một điều đơn giản.

Và từ thời khắc bảy mươi hai tiếng đồng hồ trước đây, anh đã tự tạo ra cho mình một cuộc chiến.

Vấn đề còn lại là, anh sẽ chiến đấu như thế nào thôi.

Anh đặt tên nó là, cuộc chiến một trăm ngày.

Anh sẽ không đếm lùi, anh sẽ không đếm lên, anh sẽ không đếm từng ngày của cuộc chiến này. vì một trăm ngày, hay một ngàn ngày, cũng chỉ là một chuỗi những thời không mà anh sẽ gặp phải.

Anh chỉ biết, đó sẽ là cuộc chiến một trăm ngày của riêng anh.

Và nó đến quá nhanh, hay nó đến vừa đúng lúc, anh cũng không biết nữa.

Anh vẫn chỉ biết, là anh sẽ chiến đấu cho nó, nhưng là vì anh.

Anh ổn.

=

Như thường lệ, anh vẩn không biết nên dành thứ tình cảm gì cho em. Anh chỉ biết là, ngay trong thời điểm này, em đang chi phối anh nhiều hơn anh đã nghĩ. Và anh nhớ, anh đã cảm thấy kinh khủng như thế nào khi chờ tin nhắn của em.

Và nằm kế bên em lúc nào cũng hạnh phúc.

Cám ơn em!

=

Tối nay anh rất hư nhé, anh đã đi nhậu mà không biết trời trăng gì.

Và anh lại vẫn thèm, một chai Frontera.

1 nhận xét:

  1. Có một điều anh chưa viết, đó là về sự sợ hãi, và sự ám ảnh, của riêng anh.

    Suy cho cùng, anh vẫn là một thằng không bằng cấp.

    Và anh sẽ tự AQ chính mình rằng: "Stay Hungry, Stay Foolish".

    Có lẽ anh đang đúng như vậy.

    Khao khát là một nhu cầu tự thân, trong trường hợp của anh, anh không sai chút nào.

    Anh khao khát được biết.

    Và anh sẽ biết.

    Trả lờiXóa