Thứ Bảy, 3 tháng 4, 2010

ĐÀ LẠT 03 THÁNG 04 NĂM 2010

Đà Lạt ngày 03 tháng 04 năm 10.
Đang ngồi nghe Dan Gibson Solitudes và phóng tầm mắt xuống thung lũng, lần này book được cái phòng không còn gì thích hơn.
-
Nhẹ nhàng ghê, lần nào cũng vậy, đi Đà Lạt với các tình yêu lúc nào cũng thật sự là những lúc giảm stress hiệu quả.
Mà stress là gì ha?
-
Stress là tự nhiên cách đây ba hôm, về nhà cáu bẳn hẳn lên một cách không bất thường, mình biết nguyên nhân tại sao. Thông thường trong đa số các trường hợp, mình thường kiềm chế khá tốt, vậy mà hôm đó thì không. Phần do công việc, phần còn lại do những lý do khác. Mình phát hiện ra là, cách kiềm chế tốt nhất là chẳng cần kiềm chế gì cả, cứ nhẹ nhàng và quyết liệt để đeo bám, giải quyết đến xong thì không phải vương vấn gì nhiều.
-
Ba bốn ngày nay mình đã chứng kiến, tham gia và bình luận, rồi lại chứng kiến, lại suy nghĩ, lại dằn vặt ghê gớ, cuối cùng cũng tạm xong, rồi cũng phải xong.
Sáng nay nhận được tin nhắn, mình cảm thấy mọi việc nên như vậy, chứ chẳng lẽ nào chỉ vì những ham muốn thông thường mà đạp đổ hết tất cả những giá trị sao!? Cái gì cũng phải có giới hạn của nó, và mình đã thấy mọi việc đi đến giới hạn cuối cùng rồi.
Đau khổ chắc chắn là có, nếu yêu thương đã từng nhiều đến thế, nhưng có những thứ không thể cùng nhau đi song hành được. Lựa chọn là tất yếu, và dĩ nhiên, bất kì lựa chọn nào cũng phải có sự hi sinh.
Bài học cho mình là, khi tình cảm vượt lên lí trí, bản năng dành quyền quyết định hành vi, thì tốt nhất là, tạm hoãn một thời gian cho đến khi lí trí hoạt động trở lại rồi hãy tiếp tục (nếu thiệt sự có thể tạm hoãn).
Một bài học khác là, thiên vị thì thường không có lý lẽ, lý lẽ nếu có, thì cũng chỉ để mở đường máu cho sự hợp lý vốn không có của thiên vị mà thôi. Nhưng công tâm, thì đâu phải lúc nào cũng vui, cũng thích.
Cái gì đúng, thì nhất định nó phải đúng, việc phải chấp nhận một điều mà mình cho là sai, phải đau khổ vì sự chấp nhận đó đễ có được một số điều trước mắt, thì cũng chỉ có thể kết thúc bằng bi kịch thôi.
Đường ở dưới chân mà, lùi một bước biển rộng trời cao. Hay nói nôm na, đời còn dài, mọi thứ còn phía trước, giờ muốn chưa có, thì mai mốt có; nói vậy không có nghĩa là không gắng sức, nhưng phải ráng mà tiên đoán được một số thứ, cái gì thực sự không thể với tới được thì để nó qua một bên mà làm chuyện khác, thời gian có hạn mà, và dù gì đi nữa, những thứ thế này đâu phải là câu chuyện "chùm nho còn xanh".
Sống bản năng, cũng có nghĩa là sống thực với bản thân, nghe, quyết định và làm theo tình cảm và tiếng nói từ bản thân mình; nhưng sống bản năng không có nghĩa là làm đau khổ người khác và gạt bỏ đi rất nhiều giá trị khác, những thứ này chỉ là sự ngụy biện của cái gọi là tham lam và ích kỉ mà thôi.
Chuyện này kết thúc tại đây, theo dõi và suy nghĩ thêm để xem diễn tiến thế nào.
Chuyện này là một chuyện chẳng vui gì hết, nhưng là một hệ quả tất yếu mà hình như mình đã cảm nhận từ trước.
Và, nó đã từng liên quan đến mình, rất may là mình thoát ra khá nhanh, một bài học nhớ đời đấy chứ. Giờ thì mình chỉ giữ vai trò người quan sát thôi.
À ha, sống bản năng!
-
Công việc đang dìu dịu, tuần sau sếp mới qua, vui vui.
-
Và bây giờ đã đến lúc kêu các tình yêu dậy đi Đankia Suối Vàng thôi. Tối về viết tiếp, hi vọng vang sẽ giúp mình có hứng mà viết tiếp.
-
Dạo này mình già quá.
-
Tin nhắn rất vui, sao mình lại có thể say sưa đến thế nhỉ? Mới gặp mà ta. Chẳng biết giờ này đang làm gì?
-
Nhẹ nhàng quá, thật sự rất nhẹ nhàng. Tự nhiên nghĩ tới gia đình, haha, sweet family, thứ tư này sinh nhật mom, sẽ có chầu ăn hoành tráng đây!
-
Very nice trip!

1 nhận xét: