Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

12:44 AM - 08 April 2010

Gần 1 giờ đêm rồi, mắt díp lại, nhưng hắn vẫn chưa muốn ngủ. Album American Idiots của Greenday nghe được ghê.
-
"...Chuyện tình cảm của mày tao thật sự mệt mỏi khi theo doĩ rồi, tao không có ý định liên lạc với mày, nhưng mà đéo được. Mày làm ơn đừng có nhắn tin cái gì cho nó nữa, mày nhắn tin đau lên khổ xuống làm cái đéo gì trong khi mày vẫn vui vẻ đi chỗ này chỗ kia? Đụ má, nó thì nằm ở nhà khóc lên khóc xuống, tin nhắn mày than đau khổ khi chia tay với nó, nó cứ tưởng đâu là mày sắp chết tới nơi. Mày tự hào là đứa học cao, hiểu rộng, nhạy cảm các thứ mà sao hành xử như một đứa con nít vậy? Mày không biết hay cố tình không biết là tin nhắn của mày làm cho nó tổn thương đến đâu? Nếu đã quyết định thì phải rõ ràng, cứ lăng nhăng nham nhở vậy thì có ích gì? Giải quyết cho nó rốt ráo đi..."
Hắn xem lại một lần nữa, và bấm nút nhắn tin đi.
Tin nhắn này là câu chuyện của 19:41 tối ngày hôm qua.
Sau khi nhắn xong, hắn thật chẳng biết phải làm gì tiếp, hắn biết là hắn đã dùng những câu chữ, từ ngữ thế nào, cảm xúc ra sao, hắn đã cố gắng sắp xếp sao cho gọn gàng nhất dù nội dung cũng khá nặng. Hắn mong một cách rõ ràng là thông điệp của hắn phải được hiểu đúng, và ngay cả đến chữ "đụ má", hắn cũng thấy hợp lý.
Có thể giải thích đơn giản rằng, hắn đang bị chi phối bởi ngoại cảnh, bởi những đau khổ tự tạo của bạn hắn. Cũng có thể là, hắn đang rất cảm tính khi bấm nút "send". Hắn biết, và biết khá rõ giá trị của cái bấm nút đó, và của cả việc không nên bấm nút.
Hắn bấm nút, vì hắn tin rằng với cái bấm nút đó, hắn sẽ giúp người ta thôi không làm tổn thương nhau bằng những lời nói ngọt ngào nhưng có dao đó.
Hắn bấm nút với ý nghĩ rằng, điều đó sẽ giúp bạn hắn, ít ra, bình tâm hơn.
Hắn bấm nút, cốt cũng chỉ để nói những gì hắn nghĩ, hắn vốn đã không tính can thiệp vào chuyện tình cảm, nhưng thế này thì phải bấm nút thôi.
Cái bấm nút gửi tin nhắn, cũng có thể nhiều lý do đến vậy sao?
-
"... anh thấy, có lẽ mình đã quá khắt khe với nó, lẽ nào em không thấy là nó cũng là một đứa đang không thể bình tĩnh được, lẽ nào em không thấy, nó cũng bối rối đang không biết lựa chọn thế nào để tiếp tục những tình cảm và con đường của mình đó sao? Lẽ nào em không thấy, nếu sự tổn thương của bạn em là đơn tuyến, thì tổn thương của nó, cũng là bạn của em, là đa tuyến sao?"
"...em đồng ý, là nó cũng tổn thương, em nghĩ là em có thể hiểu được phần nào những tổn thương đó, nhưng anh có thấy rõ ràng rằng, tình trạng của nó là thế nào? Nó đang quen yên ấm, xong nó có người mới, và việc nó lăng nhăng đâu phải là lần đầu tiên. Nó có thể yêu hết người này đến người khác, việc cũng chẳng gì quan trọng, có thể là bạn em đã quá chăm chú mà dệt mộng uyên ương các thứ với những thể loại tình cảm đúng ra chẳng nên hi vọng nhiều. Nhưng, nó lại cứ tỏ ra đau khổ, dằn vặt lên để làm gì? Em thật sự không hiểu là nó có hiểu những tin nhắn của nó đã làm tổn thương người khác đến đâu? Hay là nó hiểu và cố tình làm như thế?"
"..đừng nghĩ vậy em à, nó đang rất rối, nó chẳng biết phải tiếp tục thế nào đâu. Anh cảm thấy rất thông cảm với nó, có những lúc cuộc sống cần những khoảnh khắc cân bằng. Và việc nó chọn lăng nhăng như thế, anh cho rằng đó là cách cân bằng của riêng nó. Một mối quan hệ 2 năm không phải là cũ, nhưng một mối quan hệ 2 năm cũng đã có thể mang đến những lối mòn, và vì thế, nên chăng chấp nhận những lần thoáng qua như thế đễ giữ những gì to lớn hơn, hay là không chấp nhận để đập bỏ hết tất cả? Tình yêu, bản thân nó vốn là một sự tinh tế, và một trong những nguyên nhân của tinh tế, chính là những cách người ta vượt qua những điều như thế này đây..."
"Tinh tế hay tham lam?"
"..."
"...Người ta có thể dùng rất nhiều lớp từ ngữ làm vỏ bọc cho hành vi của mình, trong cách nhìn và đánh giá của mình, em tương đối thực dụng. Em tách hẳn những vỏ bọc đó và để qua một bên, nhìn vào hành vi, sau đó, em sẽ lại lấy những vỏ bọc đó ra để phân tích tiếp nguyên nhân của hành vi. Trong trường hợp này, em thật sự không có tính từ nào khác có thể gán vào cả. Em hỏi anh, anh cũng là người chứng kiến, bạn em đã làm gì sai? Chẳng sai gì cả ngoài việc yêu đương một cách điên cuồng. Bạn em đã cố gắng chăm chút, cố gắng trân trọng, cố gắng bỏ vào đó rất nhiều cố gắng, chỉ mong một điều duy nhất là người nó yêu yêu nó, và chỉ yêu một mình nó thôi. Chẳng lẽ chỉ một yêu cầu như vậy trong một thứ tình cảm ích kỷ nhất, nó cũng không thể đòi hỏi được sao?"
"...anh nói thật, phải chi mà bạn em nó nghe anh, nó để mọi việc một thời gian, có lẽ anh và em đã không có cuộc tranh luận thế này..."
"... em lại thấy như vầy mà hay đó chứ, để mọi việc đi đến tận cùng của nó, mình rõ ràng đã thấy được rất nhiều thứ. Bạn em đã thấy, anh và em có lẽ cũng đã thấy. Và thật sự những gì em nhìn thấy, em lại càng không dám tin tưởng vào rất nhiều, rất nhiều thứ.
Em đã thấy rằng người ta đã yêu môt cách dễ dàng và có thể sau đó nói với người mình yêu một cách dễ dàng rằng với tình cảm không thể là những điều quan trọng nhất. Em đồ rằng, nếu đã thật sự biết và hiểu những điều đó, tại sao lại bắt đầu?
Em cũng có thể thấy rằng, vì cái gọi là tình yêu, người ta đã cho rất nhiều thứ, đã chấp nhận rất nhiều thứ, và khi bi kịch được chính người trong cuộc nâng lên đến mức cùng cực, người ta cũng dễ dàng nghe theo mà phải chấp nhận cả việc người mình yêu công khai mình là người lăng nhăng, và chấp nhận chia sẽ tình cảm cho một kẻ thứ ba. Chấp nhận hết như vậy, chấp nhận một cách đau đớn như vậy, để rồi cuối cùng là vẫn nhận được một câu trả lời là không.
Rồi em tự hỏi, liệu tình yêu có bao giờ công bằng? Liệu những điều như vậy sẽ đi đến đâu? Em tự mong muốn, và tự hỏi, lẽ nào trong một mối quan hệ chưa ràng buộc nhau bởi trách nhiệm này, họ lại chẳng thể nào can đảm sống đúng với tình cảm của mình sao? Đâu ai cấm họ đốt cháy, và cháy một cách mãnh liệt, hết ngọn đèn này đến ngọn đèn khác, chỉ cần đừng thắp một lúc hai ngọn đèn? Chẳng lẽ, nhưng giá trị đơn giản của việc "duy chỉ một" lại khó thực hiện đến vậy sao?..."
" ... cái này là em chia sẽ riêng với anh, em thật sự không đồng ý quan điểm của anh về việc anh nói bạn em nên chấp nhận những lăng nhăng tình cảm như những điều tự nhiên. Có thể, anh với những trải nghiệm của mình, đã đúng trong việc bảo rằng bạn em nên chấp nhận những điều như thế để có thể giữ được người nó yêu. Nhưng như vậy có độc ác quá không, có vô tình quá không khi rõ ràng, anh đang bắt bạn em phải tự tay đập bỏ những niềm tin cuối cùng mà nó xây dựng về cái gọi là tình yêu? Để nó phải chấp nhận tất cả, để một lúc nào đó, nó nắm tay người nó yêu mà không dám tin tưởng rằng người đó đang nắm tay nó nhưng có nghĩ về nó hay không? Và quan điểm của em là, khi anh làm vậy, anh vô tình đã hạ thấp mình, và cũng đã hạ thấp cả người mà anh đang cố gắng bảo vệ."
"...Em thật sự không có ý phê phán anh, nhưng với sự chia sẻ em đang nói, thật sự em cũng đang thấy rất khó, rất khó để có thể chấp nhận những quan điểm mà anh đưa ra đó. Anh có thể nói, và em cũng thấy như vậy, rằng em với những trải nghiệm non nớt của mình, những gì em thấy có thể đã chưa đủ để lý trí của em có thể chấp nhận những điều khác hơn..."
"... Em ơi, nếu nói về lý lẽ, anh sẽ không nói lại em, và anh có thể nói rằng chẳng ai có thể tranh luận lại em cả. Nhưng anh có thể nói rằng, em đang đi trên một con đường thẳng mà quên mất ngã rẽ, và em cũng đã quên mất rằng, những ngã rẽ đó, như những lối thoát không phải chỉ cho sự nhàm chán, mà còn là một cách để con người ta có thể bình tâm lại mà sống tiếp, mà tiếp tục có cảm hứng để xây dựng và kiến tạo những giá trị mới cho mối quan hệ của riêng mình. Em đã không sai với nhưng quan điểm của mình, nhưng có lẽ, em cần một tình yêu đủ đậm và đủ chín để có thể trải nghiệm tất cả những điều anh nói để rồi em sẽ thấy anh đã quyết định dựa trên những điều gì..."
"... Thôi, mình dừng đề tài này lại tại đây đi, vì có lẽ cả anh và em cũng không biết phải nói tiếp thế nào đây."
-
Thứ sáu, hồi chín giờ tối ngày 09 tháng 04 năm 2010.
Đang xem film UP IN THE AIR. George Clooney đóng hay quá.
Buồn rũ rượi, buồn vời vợi, chơi vơi, chênh vênh, mông lung và bất ổn. Hắn tự hỏi, liệu còn tínnh từ tiếng Việt nào có thể giúp hắn nói ra và đi đến tận cùng những cảm giác như tại thời điểm mười một giờ đêm của ngày hôm qua không? Sau cuộc nói chuyện tại quán cafe cóc đó, hắn về nhà mà tâm trạng trống rỗng. Hắn đã làm điều mà hắn cố gắng tránh không làm làm, đó là sống trong cảm xúc của người khác, và phải nói là, hắn đã sống trong cảm xúc của người khác bằng cách của hắn, một cách hắn cho là trọn vẹn.
-
Thứ sáu, hồi mười giờ, ngày 09 tháng 04 năm 2010.
Film kết thúc, kết thúc mà hắn cho là hợp lý, nhưng không hợp tình chút nào. Hắn lại thêm một lần bối rối nữa khi chứng kiến trường đoạn từ lúc Bingham bấm chuông cửa nhà Alex, và sau đó là một loạt những tình huống mà đúng ra trong những film kết thúc có hậu sẽ không là như thế. Trường đoạn kết thúc bằng tình huống Alex ngồi một mình trong xe hơi, khẳng địnnh rằng mối quan hệ của Bingham và Alex chỉ là một lối thoát của Alex cho cuộc sống thực tại của mình.
Lại là một lối thoát.
Lại là một chiếc nhẫn được bỏ lại tại Việt Nam, một người phụ nữ sang Paris hay là London gì đó, với một chiếc nhẫn được bỏ lại tại Việt Nam, chỉ với mong muốn tạm thời sống một cuộc sống khác, để tạm thời có thể trốn ra khỏi cái thực tại của mình.
Lại là một ngã rẽ.
-
Có lẽ hắn nên yêu thôi. Nhưng hắn sẽ yêu thế nào đây? Hắn nhận ra rằng mình có thể bắt đầu một mối quan hệ mới khá thuận lợi, nhưng hắn thật sự không biết mình sẽ bằng cách nào để duy trì những mối quan hệ đó. Hắn thật sự chưa biết.
Thôi không nghĩ nữa.
Thôi không buồn nữa.
-
Chẳng có gì đau bằng việc chứng kiến một sinh thể gắn bó với mình trong một khoảng thời gian dài đang chết dần trong đau đớn. Và sáng nay hắn đã mở đầu một ngày thứ bảy, ngày 10 tháng 04 năm 2010 của mình trong sự không vui đó.
Hắn sẽ đi mua bảo hiểm, dù ai nói thế nào đi nữa.
-
Hắn quyết định không buồn nữa.

4 nhận xét:

  1. mừng quá, cuối cùng cũng có 1 comment, hà hà

    Trả lờiXóa
  2. Đọc thấy nhiều chữ Đ...quá nên cho tiếp một phát comment đê. mà này, càng đ.... nhiều là càng buộc phải nói nó nhiều hơn đới.
    Đừng giận nhé, viết hay nhưng nhiều đ quá làm đọc cứ đỏ cả mặt.

    Trả lờiXóa
  3. @ Vhlinh: tại sao phải giận chứ, ngôn từ tiếng Việt vốn phong phú mà, thay vì tránh sử dụng nó, tại sao không sử dụng nó một cách đúng nhất? :)

    Trả lờiXóa