Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

12:22AM 28 April 2010

Mantra of Avalokiteshvara cho lòng nó thanh tịnh vậy, dù gì đến giờ phút này cũng đã là ngày rằm rồi còn gì.
-

Mấy nay anh cứ miêng miêng với mấy cái báo cáo, đầu thì toàn số với số, nhức nhức miêng miêng, nhưng .... vẫn thấy khoái như thường. Anh nghĩ là anh thích công việc hiện tại của mình.

-

Hôm qua, anh lại được dịp mà ngồi nghĩ thêm, biết thêm về BIẾT và TRẢI NGHIỆM.

Em à, biết, có thể là, biết viết một cái hợp đồng, biết chỉnh sửa câu chữ sao cho không lũng cũng. Nhưng trải nghiệm là việc biết rằng những câu chữ trong hợp đồng đó sẽ có thể ảnh hưởng như thế nào đối với công việc của cả một tổ chức.

Biết, có thể là, những điều người ta vẫn nói ra rả về việc đại loại như khi anh bị hụt hẫng, anh nên tìm một chổ dựa vững chắc, khi anh cảm thấy thất vọng một thứ gì đó, thì anh cũng phải nhớ lại rằng mình vẫn còn nhiều thức khác xung quanh để mà cảm thấy lạc quan và vui tươi lên. Nhưng trải nghiệm là việc biết được rằng, vết thương nào mà không đau, và vết thương càng sâu thì nỗi đau càng lớn, và thời gian bình phục là thời gian khó chịu nhất mà mỗi cá thể phải tự mà trải qua, để mà tự rút ra cho mình những điều đơn giản, để mà sống tiếp, chứ còn các câu các chữ, ai cũng biết, nhưng trong cơn đau đớn đó, liệu làm có được như nói hả em?

Bạn anh, có kẻ nói anh là một thằng già đời, có đứa nói anh là thằng láu cá, và rất may mắn, anh lại được một cơ số đứa nói mình là một thằng chơi được. Anh tự thấy vui vì những điều nhỏ nhỏ như vậy.

Riêng anh, anh thấy mình là một thằng lưu manh lành tính. Hà hà hà. Em có thấy vậy không?


-

Còn một ngày nữa là vào kỳ nghĩ lễ, công ty anh sẽ cho nghĩ nếu tính cả thứ bảy chủ nhật, là 4 ngày.

Anh sẽ đi Long An vào cuối tuần này, anh sẽ mang theo một ít sách để đọc, và anh sẽ đi dự một đám hỏi ở dưới quê, anh cảm thấy rất hào hứng cho những việc thế này. Lễ này, anh đã lấy thêm phép năm thêm hai ngày, anh sẽ dành thời gian này để dọn dẹp lại nhà cửa và làm một số việc mà anh tự hứa với lòng. Anh hứa lâu quá rồi.

Lễ này là lễ mà người ta nói là lễ 35 năm, hôm qua hôm kia, vì những vụ diễn tập duyệt binh mà thiên hạ náo loạn, khu trung tâm của thành phố nơi anh ở, mọi người kẹt dính lại với nhau trong một đám hỗn loạn gồm khói bụi xăng xe tiếng ồn mồ hôi và những tâm trạng sốt ruột vì trễ giờ làm, muộn giờ học, trễ giờ họp với đối tác quan trọng. Anh có một may mắn là không bị dính vào đám hỗn loạn đó vì đơn giản là hôm qua anh đi làm sớm. Kể cũng hay, chỉ cần sớm một xíu, vào trong sở làm, anh lại có thêm một ít thời giờ cho một ly cafe sáng và báo sáng, và lại tránh được một cơ số những sự bực mình hổng có đáng.

35 năm tính ra là một con số, nếu quy cụ thể một chút, thì là hơn một nữa đời người. Với một gã trai 24 tuổi như anh, thì con số 35 năm này thật sự không có nhiều ý nghĩa như những điều mà báo chí, lịch sữ đang nhắc đến trong những ngày gần đây. Nên để kể về một khoảng thời gian đã qua, anh sẽ chọn một ước số của 35 năm để tự nhắc nhớ mình một chút vậy. Anh chọn con số gọn hơn, là 5 năm.

Cách đây 5 năm, tức là năm 2005, anh là một thằng sinh viên năm 1, mọi thứ với anh là một khung trời rất mới, và trong cái ngày lễ 30 năm đó, anh nhớ hoài về vụ đơn vị của trường anh đi trễ mà không được vào dự. Một bài học khá đơn giản về cái gọi là tính kỷ luật của tổ chức. Và rất may là anh bí thư của đơn vị anh đã lanh trí giải quyết mà nhờ vậy đơn vị không bị kỷ luật.

Cách đây 2 lần 5 năm, là năm 2000, anh là một thằng học sinh lớp 9, và năm 2000 đối với anh là một năm rất vui, vì năm đó, người ta chào đón thiên niên kỉ mới, người ta làm rất nhiều chương trình để những đứa học sinh như anh tham gia. Và thằng nhóc anh ngày đó, tham gia rất nhiệt tình và say mê.

Còn 3 lần của 5 năm thì sao? Năm 1995, anh thật không còn nhiều kí ức về giai đoạn này, hay chí ít là, ngay tại lúc anh đang viết những dòng này, anh có rất ít kí ức về những câu chuyện cách đây 15 năm.

Anh tự hỏi, khi phải ngồi đếm lại những khoảnh khắc của đời mình, những gì mình đã trải đã nghiệm, người ta sẽ ngồi liệt kê theo một phương pháp nào đây? Theo thời gian? Theo sự kiện? Anh chọn cho riêng mình một cách, cách đó là theo những gương mặt, những con người đã sống cùng anh trong một khoảng thời gian, dù ngắn, dù dài.

Trong kí ức của những anh em, những bạn bè, những gia đình và những đơn vị, khi nào anh nghĩ về anh cũng cảm thấy bồi hồi và dành cho riêng mình những phút mặc niệm nho nhỏ. Anh thích anh những khi như thế và anh tự nghĩ, nếu trong 5 năm nữa, 10 năm nữa, với trí nhớ vốn không tốt của mình, những hình ảnh đó liệu có nhoè đi, liệu có tự nó biến đổi đi, thành những "reflections" rất khác hay không.

Anh thường hay tự ra rả với bản thân là đừng bao giờ nhìn lại quá nhiều, nhưng anh cũng thấy rằng những khi nhìn lại bản thân như hiện giờ nè, anh lại có rất nhiều niềm vui mà đi tiếp. Dĩ nhiên cũng có những nỗi buồn, những trăn trở, nhưng anh chỉ chọn cho mình niềm vui để làm thành những câu chuyện kể.

Anh tự nhiên nghĩ đến câu nói này "anh sẽ vẫn sống cuộc đời của mình" phải không em?
-

2 nhận xét: