Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2010

Hắn bước ra khỏi văn phòng và bật điện thoại lên để nhìn đồng hồ, thời điểm lúc đó là 10:38 PM, khối nhà vắng lặng không một bóng người và gió thổi lồng lộng. Theo một trình tự đã quen, hắn ra thang máy, bấm nút gọi thang, xong rồi bấm tiếp G và cứ thế mà thả lỏng chờ thang xuống.
Tầng trệt vắng tanh, toàn khu nhà chỉ có mình khu vực công ty hắn là có người làm việc, mà giờ này thì cũng chẳng còn ai ngoại trừ ánh đèn hắt ra từ phía phòng bảo vệ, hắn tạt ngang thì thấy bóng của anh bảo vệ đang trong ca trực của mình. Tính vào chào một caí, nhưng nghĩ sao rồi lại thôi.
Thả bộ tà tà từ văn phòng ra cổng mà đầu óc hắn cứ để đâu đâu, mọi thứ cứ mơ hồ và cảm xúc thì nghèn nghẹn. Hắn chẳng biết, có thể là tại vì bộ phim, hay là tại vì hắn đang trong một tâm trạng không mấy ổn định cũng không chừng.
Film cấu trúc khá đơn giản, chỉ là một câu chuyện kể về cuộc đời của nhân vật hư cấu tên là Benjamin Button. Nhân vật này có một đặc điểm rất đặc biệt, đặc điểm này cũng là mấu chốt tạo nên toàn bộ câu chuyện và kịch tính của film, đó là nhân vật này có đời sống sinh học hoàn toàn trái ngược với một người bình thường, già khi còn trẻ, và trẻ khi về già.
Hắn bị ấn tượng mạnh bởi hình ảnh đồng hồ quay ngược đầu film và cuối film.
Và hắn cũng ấn tượng không kém khi chứng kiến sự đuổi bắt của hai nhân vật chính trong film, hoá ra, con người ta có thể yêu nhau không màng đến rất nhiều thứ, để rồi cuối cùng con người ta lại chấp nhận xa nhau cũng chính vì nó. Phải chăng hạnh phúc là con đường, chứ không phải đích đến?
Chợt, những lúc như thế này, hắn lại tự hỏi mình là mọi thứ sẽ trôi về đâu.
Hắn nhớ về một câu thoại trong film, đại loại là con người ta không bao giờ sẽ biết cái gì sẽ đến với mình. Có lẽ, đây cũng là câu trả lời méo mó dành cho chính bản thân hắn. Nếu con người ta không biết cái gì sẽ đến với mình, thì hắn tạm cho mình quyền hi vọng rằng, những điều hắn không biết đó khi đến với hắn, có thể sẽ vui, có thể sẽ buồn, nhưng hắn sẽ cho mình cái quyền được hạnh phúc.
Tự nhiên hắn thấy nhớ Burberry da diết..., hắn tự hỏi, liệu ngay trong lúc này đây, khi hắn ra đến cổng chính, lấy xe, đạp máy và chạy thẳng qua nhà Burberry, không biết hắn sẽ nói gì.
Chắc hẳn hắn sẽ nói, hắn không biết tại sao hắn lại chạy qua đây, và rồi để mọi chuyện ra sao thì ra.
Và hắn đã không làm vậy.
-
Sáng nay, hắn dậy sớm sau một trận nhậu khá vui và khá khuya vào đêm hôm trước. Hên là hôm qua chỉ nhậu Sài Gòn Đỏ và ăn gì đó nhè nhẹ, nên hắn cũng chẳng thấy nhức đầu gì cả, chỉ có vòm miệng là khô khốc, và cái sự khát nước cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc hắn dậy sớm.
Đúng ra hôm nay hắn phải lên văn phòng từ sáng sớm, vì hôm nay là ngày người ta sẽ chuyển thêm đồ vào văn phòng mới, nếu hắn lên sớm thì có thể phụ được chuyện này chuyện kia. Hắn biết vậy, nhưng cơn làm biếng thì không biết vậy, kết quả là, hắn ra khỏi nhà lúc 8h30, đi rửa xe, đi ăn sáng và sau đó là đi cafe sáng.
Hắn gặp Burberry tại cafe, nhìn dễ thương đến lạ.
Câu chuyện thì lúc nào cũng thế, cũng không đầu không cuối, cũng chào hỏi, cũng hỏi thăm, cũng là những câu chuyện, những chuyến đi của mình, là những lần vui và say đến mức không biết trời trăng chi, là vang, là liquor, là film ảnh, là nhiều nhiều thứ khác nữa.
Có thể chỉ là, câu chuyện cần phải được nói lên, vì nếu hắn không kiếm gì để nói, nếu hắn phải ngồi không mà nhìn Burberry, thì hắn sẽ có thể lúng túng đến mức không biết phải làm gì tiếp theo.
Hay chỉ đơn giản là, Burberry cười rất dễ thương, và cafe thì rất thơm.
Dù hắn đã từng nói đi nói lại với bạn già của mình, là hắn biết hắn là ai, và đang ở đâu, rằng hắn có thể kiềm chế được cảm xúc của mình, hắn sẽ mạnh mẽ, rằng mọi thứ đã qua và cũng không thể níu kéo gì được, rằng rồi hắn sẽ có một cái gì đó cho riêng mình, nếu hắn chịu tìm kiếm một cách tử tế, nếu hắn thật sự tìm kiếm một cách tử tế.
Và để rồi, ngụm cafe đen sáng nay và buổi film tối nay đã giúp hắn thấy rất rõ là, hắn đã chẳng biết một cái quái gì cả.
-
Đúng là hắn chẳng biết một cái quái gì thật, ngộ hén!
-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét