Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

"...Em về đi và đừng theo anh nữa...

Không, em sẽ đứng chặn trước mũi xe, và nếu anh có kêu bảo vệ để đuổi em đi, thì em cũng sẽ không về chừng khi nào anh nói rõ, tại sao ta chia tay...

Anh cũng đâu còn gì để nói, có lẽ em nên để mọi chuyện ngủ yên thì hơn, anh xin lỗi, ta không dành cho nhau đâu em.

..."

"... Thôi em lên xe đi, anh chở em ra bãi để lấy xe mà về..."

"..."

"..Em không chấp nhận được chuyện này, em hoàn tòan không chấp nhận được, ba năm rưỡi, và sáu tuần không gặp nhau, tại sao mọi thứ lại thay đổi như vậy?"

"..."

"... Thôi em xuống xe và về đi"

-

Anh đạp ga, xe vút ra khỏi cổng Bệnh viện mà cả anh và cô đang theo thực tập, đi dọc theo Highway với tốc độ đã quy định sẵn, nhưng đầu óc anh cứ đâu đâu. Anh nhớ lại hình ảnh cô khi đó, đứng chặn trước xe anh, ánh mắt cương quyết, nhưng nhòa nước. Anh biết, cô đau, và cả anh cũng đau.

-

Làm sao mà anh quên được ánh nhìn của cô gái hàng xóm dễ thương như thế nào khi anh vừa dọn đến, anh khi đó là một gã Việt Nam vừa theo gia đình định cư ở miền đất hứa này. Mọi thứ với anh đều lạ lẫm, và mọi thứ với anh, là một khởi đầu mới. Anh quyết định ra đi, và sang đây, ngoài việc đoàn tụ gia đình, thì còn là vì một lý do rất khác.

Anh bắt đầu lại một cuộc sống mới, không biết là do khác biệt ngôn ngữ, hay do anh chẳng buồn nỗ lực giao tiếp, thế giới mới của anh chỉ gói gọn xung quanh những bức tường. Bức tường của phòng Nail của gia đình mà anh là người phụ canh quầy, bức tường của thư viện, của những lớp học của trường Cao Đẳng Cộng Đồng mà anh theo học, và bức tường của căn phòng mới của anh. Căn phòng thơm mùi gỗ, có điều hòa mát mẻ bất kể thời tiết bên ngoài thế nào, và trong phòng thì đầy đủ tất cả tiện nghi mà anh được chu cấp một cách chu đáo, theo đúng sở thích và nhu cầu của anh. Anh thấy thoải mái trong những không gian như thế, và anh thoải mái, vì anh biết rằng mẹ anh sẽ thấy hạnh phúc, khi thấy anh thoải mái như thế. Âu đó cũng là cách mà bà cố gắng bù đắp cho anh, và cho khoảng thời gian mà hai mẹ con xa nhau. Tính ra cũng đã đằng đẵng gần một chục năm.

Nhà anh gần nhà cô, và hai gia đình biết nhau vì cùng nói chung một ngôn ngữ, cùng chung một cộng đồng. Cô giúp đỡ anh trong khoảng thời gian đầu tiên khi anh vừa qua, chở anh đi vòng vòng một vài nơi tại tiểu bang vốn nhiều nắng này. Cô là một cô gái dễ thương, ăn nói hoạt bát và rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.

Anh ban đầu thật sự cũng không để ý nhiều, chỉ vì ở nhà hoài thì chán quá, mà đi ra đường thì chẳng biết đi đâu, cô lại rất nhiệt tình đề nghị nên anh cứ thế mà đi theo.

Bẳn một thời gian, anh cảm thấy hình như người anh nói chuyện nhiều nhất, ngoài mẹ và hai thằng cháu trai nghịch ngợm, chỉ còn có cô.

Và anh cũng dần thấy, ánh mắt cô ngày một dịu dàng và trong vắt như chính bầu trời mùa thu của nơi anh vừa đến.

Và anh nhớ là, khi cô nói với anh là tự nhiên cô nhớ anh, anh đã chẳng biết phải trả lời thế nào mà chỉ biết cười, cô khen anh cười rất hiền, anh có biết không?.

-


Đi café cái đã, khi khác viết tiếp.


Có khi khi khác là tối nay :)


-


Hi em,


Anh thường ít khi nói "anh yêu em" vì với anh, chỉ có mấy thằng ba xạo mới nói mấy cái qủy đó, còn mấy thằng đang yêu thì nó lo yêu và điên đầu vì cái sự yêu của nó, thời gian đâu mà nói "anh yêu em" làm chi cho nó mệt dị. Cơ mờ, nếu mà yêu thì em phải biết chứ đúng hông, nói ra làm gì, xạo quá chừng.


Mà em thì thích mấy thằng ba xạo, nên anh vẫn nói "anh yêu em".


Há há.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét