Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Hôm nay là một ngày vui :).
Lâu lắm rồi mới gặp tụi bay, và vẫn như thế, vẫn có thể nói chuyện rôm rả cả một buổi tối mà vẫn chưa hết nói.
Nhiều khi cũng cảm ơn vì mình có những đứa bạn như thế.
Và hôm nay, cả rượu đỏ và rượu trắng đều rất ngon.
Đang nghe Lê Cát Trọng Lý, và bé Lý hát lúc nào cũng thấy chênh vênh.
Bài này đây: http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Doi-Bo-Le-Cat-Trong-Ly.IWZDBD0B.html

-

"Liệu nguyên tắc đạo đức thông thường sẽ ảnh hưởng thế nào đến quyết định của một con người?"

Điều này thật sự mình không biết, và không biết rằng, khi mang điều này đi hỏi một ai đó, người ta sẽ trả lời như thế nào. Và thật ra, câu trả lời đó, liệu có giúp gì được không khi cá nhân vốn là một bản thể đơn nhất, và những vận động xung quanh một cá nhân vì thế cũng là những vận động đơn nhất, nói đơn giản, nếu không ai giống ai, thì trường hợp của người này làm "study case" cho người khác, chẳng phải là khiên cưỡng lắm sao?

Nhưng nguyên tắc đạo đức phổ quát chẳng hiểu vì sao lại áp vào tất cả mọi người như đúng cái kiểu tên gọi của nó, là phổ quát.

Vậy quyết định gọi là mang tính chất cá nhân, nằm ở đâu trong mớ hỗn độn này? Mình không biết, mình không biết gì hết.

Mẹ bà nó. Nhức cả đầu.

-

Mày,

Nói thiệt với mày là hẹn mày đi cafe ngày mai để tao với mày có dịp mà nói nhiều hơn, để mày có dịp mà trút ra, vì tao biết là mày đang cần một người để nghe mày nói, và tao biết là, mày đang cần tìm một ai đó nói lại cho mày nghe, dù là quyết định cuối cùng vẫn là thuộc về mày.

Mà nói thiệt, nghe chuyện của mày xong, tao chẳng biết phải nói cái quái gì cả. Tao nói gì bây giờ khi những trải nghiệm mà mày đang trải qua, những nhức đầu mà mày đang gặp phải, những cô đơn, những chênh vênh, những lẽ loi, những nước mắt đó, tao chẳng hề trải qua một cái mẹ gì.

Cái tao có thể nói, cũng chỉ là những cái gọi là nguyên tắc đạo đức phổ quát, cũng là những suy luận và diễn giải thông thường của một đứa chưa trải nghiệm, và quả thực là, ngay cả khi có trải nghiệm, tao cũng không nghĩ là tao có thể nói gì với mày vì bản chất những chuyện này chưa bao giờ là giống nhau.

Vậy tao biết nói cái quái gì đây?

Hay là tao sẽ nói, tao tiếc thế nào khi tao là đứa cụng ly chúc mừng mày và chồng mày trăm năm hạnh phúc, là một trong những đứa thuộc nhóm bạn đầu tiên mà mày báo tin là mày có đứa con đầu lòng, là đứa mà khi ngày tết tụi tao qua chúc tết và nhìn thấy hai vợ chồng mày hạnh phúc với nhau như thế nào, tao cũng không ngại ngùng mà thú nhận là khi thấy vợ chồng mày và con gái của mày mắt long lanh trong hạnh phúc bình dị, tao đã thầm mong muốn là nếu khi nào đó mỏi chân thì gia đình tao có lẽ sẽ tràn ngập những ánh mắt và nụ cười đầy nắng như thế.

Nhưng mà mẹ nó, cách đây mấy tháng, tao nghe nói là mày gặp trục trặc gia đình, xong lại mẹ nó caí nữa, nãy mày lại nói với tao là, mày và chồng mày đang li thân, là vì cái cớ gì.

Tao thiệt tình là không biết, và liệu là nếu tao nói là tao tiếc quá đi cái hình ảnh gia đình hạnh phúc, thì liệu tụi bay có hạnh phúc lại không? Tao nói thật là tao biết là không, vì nếu đơn giản vậy thì đời còn mẹ gì là đời.

Nhưng ở vai trò là thằng bạn thân của mày, mày nói là muốn gặp tao để ít nhất là có đứa nghe mày nói, và có ai đó nói gì đó cho mày nghe, tao chẳng biết phải nói sao cho phải vì trải nghiệm của một cuộc sống gia đình là điều tao chưa hề có, vậy liệu có khác gì khi tao mang những câu chuyện trong sách ra kể lại cho mày với giọng kể đều đều của thằng nhóc mới học tập đọc hả mày?

Tao chẳng biết nữa. Tao khó xử quá, nhưng thấy mày buồn vậy, không nói gì là không đúng phải không? Hà hà, tao xỉn mẹ nó rồi, nói lung tung hết cả lên, câu chữ sắp xếp cũng chả còn tròn vành rõ chữ nữa, nhưng tao biết là, tao đang rất lo lắng cho mày, và tao cũng biết là, lo lắng mà chả làm cái đéo gì được, cảm giác này khốn kiếp làm sao :).

Thôi, mai gặp nhau cafe thì mày kể tao nghe đi, nếu tao không biết nói gì, tao sẽ làm thùng rác cho mày trút. Tao chỉ biết là, bạn tao đứa nào cũng phải sống hạnh phúc hết, nghe mày.

Tao.

-

Tự nhiên thấy buồn ghê!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét