Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Em ơi, hôm nay anh thấy mình hạnh phúc.

-

- "Con đang ở đâu?"
- "Dạ, con đang ở công ty."
- "Vậy à, ừ, chút hồi ra thì chạy qua quán Cây Bàng ở Bạch Đằng, ba mẹ, cậu Sáu và mợ Sáu, và anh Quyền đang ngồi đây. "
- "Dạ, con ra ngay."

-

- Út à, sao anh nhớ nhà mình ngày xưa quá, giờ về Bến Tre anh nhận không có ra.
- Dạ, cũng mười mấy năm rồi còn gì anh.
- Ừ, con lộ đất đỏ ngày xưa, anh nhớ hồi nhỏ, đi đi về về, ta nói, dù gì thì anh cũng nổi danh là "Cậu Sáu ngả ba rùa". Mới đó mà mấy chục năm.
- Còn em thì mỗi khi nằm mơ về, em toàn nằm mơ chái bếp nhà sau, cây mận, cây ổi, cây vú sữa. Hồi nhỏ, cả vườn ổi là của em, bán ổi huê lợi thì đủ tiền ăn vặt đi học.
- Ừ, mới đó mà mấy chục năm, mới đó mà anh đã sáu mươi,còn em thì năm mươi mấy.

-

- Tụi bay biết không, ngày xưa hồi ổng còn nhỏ, ổng ăn hiếp tao miết, ngoại bay cho hai trái chuối, hai anh em mỗi đứa 1 traí, ổng đem ra đưa tao, là ổng ăn hết trái của ổng, còn trái của tao ổng cắn hết phân nữa.
- Hồi ổng đi nhậu, ngoại bay đứng ngồi không yên, xong bắt tao xách chiếc honda đam chạy đi kiếm vòng vòng, kiếm có mới thôi. Ra quán nhậu, ổng nhậu với bạn sĩ diện đâu có chịu về, thế là tao lại phải ngồi ngoài quán chờ. Trong quán mấy cha đàn ông ngồi nhậu khề khà, mình làm gì dám ngồi lâu.
- Ừ he, hồi mình còn nhỏ, con Út sao mà khổ với anh ghê.

-

Cậu là tay chơi thứ thiệt, ngày còn trẻ, chẳng từ một món gì. 12 tuổi, ngoại gửi vào trường Thiếu Sinh Quân - Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà. Cậu sống binh nghiệp từ nhỏ, lớn lên, máu lính ngang tàng, hống hách, coi trời bằng vung. Có lẽ vì vậy mà cuộc đời cậu nhiều sóng gió, và cũng vì thế, mà cuộc đời cậu nhiều màu sắc.

Cậu trong kí ức của gã chỉ đơn giản vỏn vẹn hai chữ "cậu Sáu", và qua những lời kể của mẹ, cậu là một thằng đàn ông lang bạt kì hồ, giang hồ đúng nghĩa, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, đàn bà mê như điếu đổ, chẳng coi ai ra gì.

Nhưng người đàn ông phương phi trước mặt gã hôm nay, mặt mày hồng hào, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc với người vợ già kế bên. Mở miệng ra thì một câu anh, hai câu em, anh thương em là nhất, cuộc đời anh giờ đã dừng lại, chỉ còn có mình em. Hắn thấy ánh mắt ngời lên trong hạnh phúc.

Âu cũng là số trời, mà theo cả cậu và mẹ, là vì bà ngoại tu dành phước lại cho con.

-

Khi những người trong nhà mừng mừng tuổi tuổi, anh em xa nhau trong những cuộc loạn li, lưu lạc mười mấy năm đất khách quê người. khi mỗi người mỗi cảnh, gặp nhau khi đầu tóc đã chớm bạc, nhưng ánh mắt thì ngời lên hạnh phúc, hắn thấy mẹ vui, và cậu cũng vui.

Hắn thấy hạnh phúc chỉ đơn giản là những điều bình dị nhất.

-

Hạnh phúc cũng bình dị khi thấy mẹ quàng tay ôm ba, ba lái Attila chở mẹ về, hai anh chị thì thầm vào tai nhau.

Hạnh phúc là nhìn ba mẹ đi suốt một đoạn đường dài mà không thể rời mắt ra, vì biết là hai người đó, đang rất là vui vẻ và bình an.

Hạnh phúc, cũng là những lúc thằng con trai tự hào về gia đình mình, đánh đùi cái đét và kể không ngừng cho bạn bè về việc từ hồi nó ba tuổi tới giờ, chưa bao giờ thấy ba mẹ cãi nhau. Nhà có lúc rất khó khăn, nhưng tình thương thì chưa bao giờ thiếu.

Hạnh phúc cũng có thể là lúc thằng con trai nhiều khi đi làm về nhức đầu mệt mỏi, nói là mẹ ơi, sao mà tiền kiếm khó quá, mẹ ráng tiết kiệm nha. Mẹ chỉ nói lại có một câu, tính mẹ nào giờ vậy, tiềnn có nhiêu xài nhiêu, con cháu nó khó khăn, mẹ cũng đâu thể không giúp, thôi thì trời sinh voi sinh cỏ con ơi.

Nghe xong, tự nhiên hắn hiểu hạnh phúc là gì.

-

Anh không mong cái gì vĩnh cửu, nhưng anh biết, anh đang có một khối tài sản rất lớn, em ơi :).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét