Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

- Allor
- Allor, anh nghe em.
- Anh hả, đang làm gì đó anh?
- Đang nấu cơm ăn.
- Ngoan vậy, nhớ em không
- ...
- Em bị kẹt dưới quê, đến mùng mười mới lên, nhớ anh quá chừng.
- Vậy à, thôi ráng ở dưới chơi với ba má thêm một thời gian đi em, cả năm mới về còn gì
- Ừa, dù gì thì lên cũng chưa đi làm. Chắc thất nghiệp đến hết tháng giêng quá.
- Ừa
- Em lên anh nuôi cơm em ăn nha, nha nha...
- Ừa, hehe, anh cho gì ăn đó nha

-

Câu chuyện lần này là một câu chuyện trong tình huống hoàn toàn khác.

Cặp nhân vật chính gặp nhau một cách tình cờ.

Hôm đó gã trai buồn, đi bar chơi với bạn mà đầu óc để đâu đâu. Khi hội bạn tung tăng nhảy nhót, gã lén lén chạy lại chỗ DJ, chọn cho mình một góc gọn gàng gần loa và nghe Beyonce hát Sweet Dream, "sweet dream and beautiful nightmare" nhiều khi chỉ là một. Và với gã thì chắc nhiều khi đồng nghĩa với thường xuyên,
như mọi khi.

Gã nhớ người từng yêu gã mà chẳng biết làm gì, chỉ biết lúng túng cầm ly rượu nhấp nhấp, rồi lúng túng không biết giấu cái ly vào đâu. Gã thấy lạc lõng và mọi thứ cứ dừng lại, chậm, chậm - chậm - chậm - chậm. Xung quanh gã nghịt người, và mặc dù công suất loa chưa bao giờ nhỏ tại quán bar nhỏ gọn đó, gã vẫn cứ cảm thấy như đang ở giữa không không..

Gã bật điện thoại lên và bấm tên một bài hát, đang tính đưa lên cho DJ thì thấy một bàn tay khác cũng chìa điện thoại cho DJ, mà chính xác là màn hình điện thoại, chìa ra cho DJ. Đúng bài hát gã thích. Thế là họ cười với nhau.

-


Gian phòng nhỏ, nắng hắt qua màn và rọi thẳng vào mắt gã nên mặc dù đã cố nướng cho lắm thì vẫn không thể ngủ được tiếp. Gã mở một mắt trước, mắt còn lại nhắm để đó, quơ quơ lấy cái mền và trùm qua đầu chuẩn bị ngủ tiếp, sờ soạn qua lại làm sao đó thì phát hiện ra một người nằm kế bên.

Giật mình một cách êm dịu. Và ôm nhau ngủ nướng cũng là một thú vui thú vị.

Kỷ niệm vỏn vẹn và mờ nhạt, mọi thứ ảo, ảo như chính ánh đèn của hôm Beyonce hát nhạc trong loa thùng.

-


Họ ngủ với nhau trong một hôm rất gần hôm Beyonce hát Sweet Dream trong loa thùng công suất lớn.Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Gã biết mình là một thằng mất dạy,
điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Gã chỉ biết là gã đã thành thực với mình khi không trả lời một câu hỏi. Thành thực một cách đáng thương. Suy cho cùng, gã cũng chỉ là một thằng đáng thương thảm hại.

-

Câu hỏi mà gã ước là được nghe từ một người rất khác dù không biết để làm gì và gã phải làm gì khi nghe.

Vật vã mà làm gì?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét