Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Hôm qua đi nhậu, về say ngất trời chẳng nhớ gì nhiều, chỉ nhớ nổi duy nhất một câu "Quang à, em nên nhớ em là người Việt Nam".

Vậy là lần thứ hai công nhân nói với mình câu này, nghĩ đi nghĩ lại trong bụng, làm cho công ty nước ngoài, làm lính cho sếp nước ngoài, bộ mình đã thành người nước ngoài rồi sao ta?

Mà thiệt ra có đúng đâu.

=

Mẹ mỗ tối hôm qua, hôm nay vào bệnh viện chơi với mẹ, đi vô viện kiếm hoài không ra phòng 344, hoá ra là nằm trong một góc. Bệnh viện chấn thương chỉnh hình sao mà đông khủng khiếp, và người ta sao mà dễ tổn thương khủng khiếp. Gãy chân, cụt chân, khâu, vá, đắp bột, băng chân, đủ cả. Và đau đớn thì tràn về trên từng khuôn mặt, từng ánh mắt, xót xa.

Cũng rất may là mẹ khoẻ, và cũng rất may là chỉ phải mỗ một lần. Hi vọng kết quả sinh thiết sẽ cho kết quả không xấu.

=

Đã đọc xong Khói trời lộng lẫy, thấy mênh mông và đượm buồn, nhưng công nhận chị Tư viết lên tay. Mình đọc thích ghê.

=

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét