Cảm giác đầu tiên là khi thật sự phải ở trong những tình huống cần quyết định nhưng bị thiếu thông tin, thì rõ ràng việc làm theo trực giác chỉ mang lại cảm giác bình yên và là một dạng doping tinh thần như là "ít ra mình làm cái mình thấy là đúng".Thông tin quả là lợi hại, và để có được thông tin thì phải thăm dò thôi, lẫm chẫm ném đá dò đường, biết được thế nào thì xử lý thế đó.
Có những vấn đề như viên đá gặp phải trên đường đi, có khi rất muốn bỏ viên đá đó ra để cho đưòng khỏi gồ ghề, nhưng khi cầm viên đá lên, thì rõ ràng lại có một ổ gà rất to nằm dưới, suy ra, cứ để viên đá lại và né sang một bên để đi tiếp lại là một giải pháp tối ưu.
Quản lý con người chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Và câu nói "dùng thì phải tin, không tin không dùng" quả thật cũng không phải dễ dàng để áp dụng. Trong một môi trường hữu hạn về các nguồn lực, phải ráng mà xoay xở để thực hiện được chỉ tiêu, thì quản lý là một bài toán nan giải.
Dù là công việc thoạt nhìn chỉ là những công việc chân tay.
Còn non quá :).
Trả lờiXóaMột suy nghĩ khác là, việc có một người để chia sẽ thật sự, và việc chia sẽ quá nhiều cho một ngưòi, liệu có là tốt?
Trả lờiXóaVà có những lúc, không thể sống mà không có niềm tin, vì ngoaì niềm tin thì đúng và sai cũng không thật sự có một giá trị rõ ràng. Hoài nghi là điều hiển nhiên, vậy niềm tin liệu có dẫn dắt mình đi đúng con đường.
Trả lờiXóaMà đúng trong một hữu hạn nào nữa chứ :).