Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU

"Ở đây những cuộc đấu tố vẫn thường xuyên diễn ra theo hình thức này phải không? Cái thứ gà vịt mổ nhau trong sân gia cầm?"

"Nếu đàn gà nhận thấy có vệt máu ở một con, chúng liền xúm vào mổ và mổ cho đến toé máu, tan xương con đó ra. Thường thường trong đám hỗn loạn đó, một vệt máu lại xuất hiện trên con khác và thế là lại đến lượt con vật đó. Sau đó các con khác lại có máu và chúng cũng bị mổ cho đến chết. Cứ vậy trong vòng vài giờ cả bầy gà vịt đi tong..." "... Còn nếu muốn cản lại thì chỉ có mỗi việc là bịt mắt chúng lại để chúng không thấy gì nữa."

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Em ơi, hôm nay anh thấy mình hạnh phúc.

-

- "Con đang ở đâu?"
- "Dạ, con đang ở công ty."
- "Vậy à, ừ, chút hồi ra thì chạy qua quán Cây Bàng ở Bạch Đằng, ba mẹ, cậu Sáu và mợ Sáu, và anh Quyền đang ngồi đây. "
- "Dạ, con ra ngay."

-

- Út à, sao anh nhớ nhà mình ngày xưa quá, giờ về Bến Tre anh nhận không có ra.
- Dạ, cũng mười mấy năm rồi còn gì anh.
- Ừ, con lộ đất đỏ ngày xưa, anh nhớ hồi nhỏ, đi đi về về, ta nói, dù gì thì anh cũng nổi danh là "Cậu Sáu ngả ba rùa". Mới đó mà mấy chục năm.
- Còn em thì mỗi khi nằm mơ về, em toàn nằm mơ chái bếp nhà sau, cây mận, cây ổi, cây vú sữa. Hồi nhỏ, cả vườn ổi là của em, bán ổi huê lợi thì đủ tiền ăn vặt đi học.
- Ừ, mới đó mà mấy chục năm, mới đó mà anh đã sáu mươi,còn em thì năm mươi mấy.

-

- Tụi bay biết không, ngày xưa hồi ổng còn nhỏ, ổng ăn hiếp tao miết, ngoại bay cho hai trái chuối, hai anh em mỗi đứa 1 traí, ổng đem ra đưa tao, là ổng ăn hết trái của ổng, còn trái của tao ổng cắn hết phân nữa.
- Hồi ổng đi nhậu, ngoại bay đứng ngồi không yên, xong bắt tao xách chiếc honda đam chạy đi kiếm vòng vòng, kiếm có mới thôi. Ra quán nhậu, ổng nhậu với bạn sĩ diện đâu có chịu về, thế là tao lại phải ngồi ngoài quán chờ. Trong quán mấy cha đàn ông ngồi nhậu khề khà, mình làm gì dám ngồi lâu.
- Ừ he, hồi mình còn nhỏ, con Út sao mà khổ với anh ghê.

-

Cậu là tay chơi thứ thiệt, ngày còn trẻ, chẳng từ một món gì. 12 tuổi, ngoại gửi vào trường Thiếu Sinh Quân - Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà. Cậu sống binh nghiệp từ nhỏ, lớn lên, máu lính ngang tàng, hống hách, coi trời bằng vung. Có lẽ vì vậy mà cuộc đời cậu nhiều sóng gió, và cũng vì thế, mà cuộc đời cậu nhiều màu sắc.

Cậu trong kí ức của gã chỉ đơn giản vỏn vẹn hai chữ "cậu Sáu", và qua những lời kể của mẹ, cậu là một thằng đàn ông lang bạt kì hồ, giang hồ đúng nghĩa, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, đàn bà mê như điếu đổ, chẳng coi ai ra gì.

Nhưng người đàn ông phương phi trước mặt gã hôm nay, mặt mày hồng hào, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc với người vợ già kế bên. Mở miệng ra thì một câu anh, hai câu em, anh thương em là nhất, cuộc đời anh giờ đã dừng lại, chỉ còn có mình em. Hắn thấy ánh mắt ngời lên trong hạnh phúc.

Âu cũng là số trời, mà theo cả cậu và mẹ, là vì bà ngoại tu dành phước lại cho con.

-

Khi những người trong nhà mừng mừng tuổi tuổi, anh em xa nhau trong những cuộc loạn li, lưu lạc mười mấy năm đất khách quê người. khi mỗi người mỗi cảnh, gặp nhau khi đầu tóc đã chớm bạc, nhưng ánh mắt thì ngời lên hạnh phúc, hắn thấy mẹ vui, và cậu cũng vui.

Hắn thấy hạnh phúc chỉ đơn giản là những điều bình dị nhất.

-

Hạnh phúc cũng bình dị khi thấy mẹ quàng tay ôm ba, ba lái Attila chở mẹ về, hai anh chị thì thầm vào tai nhau.

Hạnh phúc là nhìn ba mẹ đi suốt một đoạn đường dài mà không thể rời mắt ra, vì biết là hai người đó, đang rất là vui vẻ và bình an.

Hạnh phúc, cũng là những lúc thằng con trai tự hào về gia đình mình, đánh đùi cái đét và kể không ngừng cho bạn bè về việc từ hồi nó ba tuổi tới giờ, chưa bao giờ thấy ba mẹ cãi nhau. Nhà có lúc rất khó khăn, nhưng tình thương thì chưa bao giờ thiếu.

Hạnh phúc cũng có thể là lúc thằng con trai nhiều khi đi làm về nhức đầu mệt mỏi, nói là mẹ ơi, sao mà tiền kiếm khó quá, mẹ ráng tiết kiệm nha. Mẹ chỉ nói lại có một câu, tính mẹ nào giờ vậy, tiềnn có nhiêu xài nhiêu, con cháu nó khó khăn, mẹ cũng đâu thể không giúp, thôi thì trời sinh voi sinh cỏ con ơi.

Nghe xong, tự nhiên hắn hiểu hạnh phúc là gì.

-

Anh không mong cái gì vĩnh cửu, nhưng anh biết, anh đang có một khối tài sản rất lớn, em ơi :).


Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Tình thiệt là lúc nhậu về hôm qua, nhớ rõ ràng là có nhắn tin cho một người không biết qua cái quỷ gì, FB, hay là SMS, nhưng sáng nay lại không thấy gì hết hà =)).

Dạo này nhậu dzô hư quá hen.

Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Aniversary-Hoa-tau/IW6DIEA9.html

-

Gã trai không tài nào hiểu nổi những hình ảnh nối dài trong giấc mơ, cũng như không tài nào kiểm soát nổi những cung bậc không tên của cảm xúc. Nếu cảm xúc một dòng chảy bất tận và gã đang ngụp lặn giữa dòng chảy mịt mù đó, đối chọi không ngừng với những cảm xúc có tên và không tên, và với những gương mặt lúc cười lúc khóc, lúc tỏ lúc mờ, lúc cay nghiệt lúc hân hoan, thì liệu một cái phao cứu sinh trong tưởng tượng sẽ giúp được gì cho gã trong cuộc đối chọi này?

mà một cái phao, hay một cuộc đối chọi, rốt cuộc sẽ là cái gì? muôn vàn khuôn mặt và muôn vàn cảm xúc, rốt cuộc sẽ còn lại là gì?

-

Nhạt quá, mọi thứ cứ bàng bạc, hời hợt, chẳng đâu vào đâu.



for what?

I dont know

-

Đi ngủ thôi.

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

Tình hình không được ổn lắm.

:)

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Bạn anh giới thiệu em cho anh, mới có hai ngày.

How sweet you are!

Biết em mà làm gì, em ơi, chết anh :">

-


Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

- Allor
- Allor, anh nghe em.
- Anh hả, đang làm gì đó anh?
- Đang nấu cơm ăn.
- Ngoan vậy, nhớ em không
- ...
- Em bị kẹt dưới quê, đến mùng mười mới lên, nhớ anh quá chừng.
- Vậy à, thôi ráng ở dưới chơi với ba má thêm một thời gian đi em, cả năm mới về còn gì
- Ừa, dù gì thì lên cũng chưa đi làm. Chắc thất nghiệp đến hết tháng giêng quá.
- Ừa
- Em lên anh nuôi cơm em ăn nha, nha nha...
- Ừa, hehe, anh cho gì ăn đó nha

-

Câu chuyện lần này là một câu chuyện trong tình huống hoàn toàn khác.

Cặp nhân vật chính gặp nhau một cách tình cờ.

Hôm đó gã trai buồn, đi bar chơi với bạn mà đầu óc để đâu đâu. Khi hội bạn tung tăng nhảy nhót, gã lén lén chạy lại chỗ DJ, chọn cho mình một góc gọn gàng gần loa và nghe Beyonce hát Sweet Dream, "sweet dream and beautiful nightmare" nhiều khi chỉ là một. Và với gã thì chắc nhiều khi đồng nghĩa với thường xuyên,
như mọi khi.

Gã nhớ người từng yêu gã mà chẳng biết làm gì, chỉ biết lúng túng cầm ly rượu nhấp nhấp, rồi lúng túng không biết giấu cái ly vào đâu. Gã thấy lạc lõng và mọi thứ cứ dừng lại, chậm, chậm - chậm - chậm - chậm. Xung quanh gã nghịt người, và mặc dù công suất loa chưa bao giờ nhỏ tại quán bar nhỏ gọn đó, gã vẫn cứ cảm thấy như đang ở giữa không không..

Gã bật điện thoại lên và bấm tên một bài hát, đang tính đưa lên cho DJ thì thấy một bàn tay khác cũng chìa điện thoại cho DJ, mà chính xác là màn hình điện thoại, chìa ra cho DJ. Đúng bài hát gã thích. Thế là họ cười với nhau.

-


Gian phòng nhỏ, nắng hắt qua màn và rọi thẳng vào mắt gã nên mặc dù đã cố nướng cho lắm thì vẫn không thể ngủ được tiếp. Gã mở một mắt trước, mắt còn lại nhắm để đó, quơ quơ lấy cái mền và trùm qua đầu chuẩn bị ngủ tiếp, sờ soạn qua lại làm sao đó thì phát hiện ra một người nằm kế bên.

Giật mình một cách êm dịu. Và ôm nhau ngủ nướng cũng là một thú vui thú vị.

Kỷ niệm vỏn vẹn và mờ nhạt, mọi thứ ảo, ảo như chính ánh đèn của hôm Beyonce hát nhạc trong loa thùng.

-


Họ ngủ với nhau trong một hôm rất gần hôm Beyonce hát Sweet Dream trong loa thùng công suất lớn.Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Gã biết mình là một thằng mất dạy,
điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Gã chỉ biết là gã đã thành thực với mình khi không trả lời một câu hỏi. Thành thực một cách đáng thương. Suy cho cùng, gã cũng chỉ là một thằng đáng thương thảm hại.

-

Câu hỏi mà gã ước là được nghe từ một người rất khác dù không biết để làm gì và gã phải làm gì khi nghe.

Vật vã mà làm gì?

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

CHÚC MỪNG NĂM MỚI :)