Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Hôm nay mình lại bày trò, về nhà sớm, tự nấu tự ăn.

=

Và cả đi ngủ sớm. Cái gì của ngày mai, mình sẽ để dành lại cho ngày mai :).

=

Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Đợi đến ngày 01.12.2010 để xem sao. Hi vọng là mọi việc suông sẽ.
Đợi đến ngày mai để sắp xếp một số thứ lại nữa, hi vọng là đúng như tính toán.
Đợi đến ngày mai, để viết một số thứ, hi vọng là viết tốt.
Đợi đến ngày mai, đợi đến ngày mai ?!
=

Vào lúc này thì quả thật là chỉ muốn làm biếng :).

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Vậy là ngày 28 này sẽ là ngày lãnh tháng lương thứ hai. Mọi thứ có vẻ đã ổn hơn, nhưng vẫn còn ngổn ngang quá. Và quả thật là vẫn còn choáng.

Cảm giác đầu tiên là khi thật sự phải ở trong những tình huống cần quyết định nhưng bị thiếu thông tin, thì rõ ràng việc làm theo trực giác chỉ mang lại cảm giác bình yên và là một dạng doping tinh thần như là "ít ra mình làm cái mình thấy là đúng".Thông tin quả là lợi hại, và để có được thông tin thì phải thăm dò thôi, lẫm chẫm ném đá dò đường, biết được thế nào thì xử lý thế đó.

Có những vấn đề như viên đá gặp phải trên đường đi, có khi rất muốn bỏ viên đá đó ra để cho đưòng khỏi gồ ghề, nhưng khi cầm viên đá lên, thì rõ ràng lại có một ổ gà rất to nằm dưới, suy ra, cứ để viên đá lại và né sang một bên để đi tiếp lại là một giải pháp tối ưu.

Quản lý con người chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Và câu nói "dùng thì phải tin, không tin không dùng" quả thật cũng không phải dễ dàng để áp dụng. Trong một môi trường hữu hạn về các nguồn lực, phải ráng mà xoay xở để thực hiện được chỉ tiêu, thì quản lý là một bài toán nan giải.

Dù là công việc thoạt nhìn chỉ là những công việc chân tay.




- Hello Mr. Lonely!
- Why?
- You look lonely, i feel that.
- You may right :).
- Who is your closed friend in this company?
- ...

=

Có những câu hỏi mình có thể trả lời ngay không do dự, có những câu hỏi phải suy nghĩ lâu hơn một chút, nhưng câu hỏi này thì mình đã do dự một hồi. Chẳng biết sao, nhưng nào giờ chẳng ai đặt vấn đề này ra cả :).

Dạo này sao cứ thích cảm giác một mình, cái gì cũng một mình, vậy là sao?

=