Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Nói chung là vui từ hôm kia đến giờ.
-
Tăng lương.
-
Được đề nghị.
-
Đắn đo, nhưng vẫn thích.
-
That's ok.
-
Ngày mai sẽ có một cuộc hội kiến nhỏ, sau đó, quyết định.
-
Để coi đời đối xử với mình thế nào. khà khà khà...

Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

Liên khúc Chị Tôi - Sao em nỡ vội lấy chồng.
...
Lời ru mênh mang
...
và bất định.

=

Nếu ai đó lại và hỏi anh, hạnh phúc là gì, anh có thể nói đơn giản rằng đó là thứ mà anh, cũng như những người xung quanh anh, đang cố gắng tìm kiếm.

Nhưng nếu ai ác ý mà hỏi tiếp, rằng anh cho hạnh phúc một hình hài đi, có được không? Thì chắc anh sẽ ngớ người ra mà không biết trả lời thế nào.

Vì có lẽ, anh đang vẽ hình hài của hạnh phúc bằng những điều bất hạnh. Và cũng có lẽ, hạnh phúc như cơn gió mát, chỉ có thể thấy được qua rung động của cỏ cây. Hay có lẽ là, hạnh phúc vốn bắt nguồn từ những điều bình dị, mà con người ta lại thường có xu hướng nhớ và nghĩ về bi kịch của chính bản thân mình, cũng như bi kịch của chính những người xung quanh mình, như những điều tự nhiên.

=

Anh đang muốn kể tiếp một câu chuyện dang dở.

Nhưng anh chưa biết phải bắt đầu như thế nào.


Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

Anh đang nhức đầu như điên, và vì không có ai để anh có thể nói chuyện vào lúc 1:57 AM này nên anh quyết định sẽ viết đến khi nào anh cảm thấy thật sự buồn ngủ. Và tất cả những dòng này, dù đúng hay sai, dù chính xác hay không, dù thế nào đi nữa, cũng là cảm giác của anh tại thời không 1:57 AM sáng ngày 14 tháng 6 năm 2010.

Tất cả những thứ còn lại không quan trọng.

Đồng hồ lúc này đã là 1:58AM.

Và anh đang nghe Katy Perry. Không liên quan gì.

Và anh đang muốn uống một chai Frontera.

Cũng không liên quan gì.

=

Anh phát hiện ra. Mình sợ con người.

Anh thích nói chuyện bằng tiếng Anh dù thấy không thật sự tự tin, nhưng rõ ràng anh thường ít có cảm giác tự ti trong những tình huống như thế. Việc giao tiếp bằng một ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ mang đến cho anh có cảm giác an toàn dù giả tạo, cảm giác xa cách nhưng cần thiết, để anh lại từ đó có thể nói hết ý của mình một cách ngắn gọn và súc tích nhất, và thú thật, nó mang đến cho anh cảm giác rằng người ta chỉ cần và mong muốn hiểu đúng và đủ thông điệp mà anh truyền tải, và người ta sẽ không cố gắng nỗ lực suy diễn câu từ của anh theo một cách khác đi ( có thể vì anh đã phát biểu trong khuôn khổ giới hạn của sự hiểu biết và rành rẽ về mặt ngôn ngữ). Một cách ngắn gọn, khi hàng rào giao tiếp được dựng lên bằng cách sử dụng một ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ, theo anh, người ta sẽ nỗ lực để hiểu nhau, và trong sự nỗ lực đó, người ta sẽ cố gắng chỉ hiểu đúng những gì anh cố gắng truyền đạt. Sự hiểu đúng trong giới hạn này, mang đến cho anh một cảm giác không bất an.

Và anh biết là anh đang ngụy biện...

Anh biết lý do tại sao anh thích làm việc với máy móc, anh sợ làm việc với con người.

Anh sợ cảm giác không biết người ta nghĩ gì, hay vì anh, ở một chừng mực nhất định, có thể phân tích tương đối tốt và đoán được một vài suy nghĩ của người khác nhưng không biết cách nào để có thể "handle" người khác. Từ đó, anh lại thấy mình tầm thường trong chính suy nghĩ của bản thân, rồi anh cũng thấy, người ta cũng thường như anh, rằng anh cũng người, rằng người ta và anh cũng là một lưng chừng giữa người và ta.Rằng và rằng... cuối cùng, anh lại cảm thấy không biết phải giao tiếp như thế nào.

Anh ngán cái cách phải làm việc và "handle" những "characters" mà anh sẽ gặp. Nhưng anh cũng thừa biết, thà là anh tìm cách và biết cách "handle" còn hơn là để bị "handled".

Và rằng, anh là ngưòi có thể dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ, nhưng cũng là người không biết, và không biết một chút gì, cái cách để duy trì một mối quan hệ đủ lâu.

Rằng anh bị lạc lối ngay trong chính những suy nghĩ của mình.

Chỉ trừ công việc.

Công việc của anh hiện giờ là thứ duy nhất anh nghĩ đến và cảm thấy thoải mái. Tại sao vậy em?

=

Anh sẽ kể câu chuyện của ngày thứ năm, hay chính xác, là câu chuyện của cách đây hơn bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

Anh chàng Ấn Độ gọi anh vào, hỏi anh vài câu và sau đó là một chuỗi những trò chuyện qua lại về kết quả phân tích mà anh đã làm.

Anh đã phân tích rất say sưa, và trong một sự sắp đặt nào đó, anh đã được hỏi là anh có muốn một vị trí cao hơn trong công việc hay không?

Anh chỉ nhớ là mình trả lời một cách rành rẽ và dứt khoát: "OK, I take this".

Và anh không chỉ nhớ, mà nhớ rất chính xác, cảm giác của mình thế nào khi bước chân ra khỏi văn phòng, vào thang máy, bấm nút G và thẫn thờ một hồi.

Anh tự hào vì bản thân, dù không phải là một thành công đã được nhìn nhận, dù không phải là cố gắng đã được ngừng lại, dù không phải là anh không suy nghĩ rằng liệu mình có bị đặt giữa những chiêu bài chính trị nội bộ hay là không. Nhưng anh có thể khẳng định rằng, dù cả trong trường hợp anh có là một cỗ bài, thì anh vẫn tự hào rằng mình được chọn là một cỗ bài.

Và hơn nữa, đây chỉ mới là sự bắt đầu của một câu chuyện.

Và vì anh sợ, vị trí mà anh được suy nghĩ đến, không phải là một điều đơn giản.

Và từ thời khắc bảy mươi hai tiếng đồng hồ trước đây, anh đã tự tạo ra cho mình một cuộc chiến.

Vấn đề còn lại là, anh sẽ chiến đấu như thế nào thôi.

Anh đặt tên nó là, cuộc chiến một trăm ngày.

Anh sẽ không đếm lùi, anh sẽ không đếm lên, anh sẽ không đếm từng ngày của cuộc chiến này. vì một trăm ngày, hay một ngàn ngày, cũng chỉ là một chuỗi những thời không mà anh sẽ gặp phải.

Anh chỉ biết, đó sẽ là cuộc chiến một trăm ngày của riêng anh.

Và nó đến quá nhanh, hay nó đến vừa đúng lúc, anh cũng không biết nữa.

Anh vẫn chỉ biết, là anh sẽ chiến đấu cho nó, nhưng là vì anh.

Anh ổn.

=

Như thường lệ, anh vẩn không biết nên dành thứ tình cảm gì cho em. Anh chỉ biết là, ngay trong thời điểm này, em đang chi phối anh nhiều hơn anh đã nghĩ. Và anh nhớ, anh đã cảm thấy kinh khủng như thế nào khi chờ tin nhắn của em.

Và nằm kế bên em lúc nào cũng hạnh phúc.

Cám ơn em!

=

Tối nay anh rất hư nhé, anh đã đi nhậu mà không biết trời trăng gì.

Và anh lại vẫn thèm, một chai Frontera.

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

When the truth is found to be lied, and all the joy within you will dies.

Don't you want somebody to love. Don't you need somebody to love.

Wouldn't you love somebody to love.

You better find somebody to love.


(Somebody to love - Jefferson Airplane)

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Somebody-To-Love-Jefferson-Airplane.IWZDI9AZ.html


=


"...Tốt nhất là ta nên tìm cho riêng mình một người để yêu..."


Một xác tín không gì chối cãi, rằng con người ta nên yêu và nên sống để yêu, và đã không ít lần người ta tôn vinh những cái chết vì tình yêu, như một hình ảnh ẩn dụ cực đoan, và như [là] một tuyên ngôn thẳng thắn cho mệnh đề "sống để yêu [và chỉ vì tình yêu]"...


Anh [có lẽ] sẽ như thế. Nhưng anh tự hỏi, em là ai, và sẽ là ai, em sẽ ở đâu, và tồn tại thế nào trong Hiện sinh của chính anh [và anh, ngược lại, trong hiện sinh của chính em] ? Và ở một chiều kích khác, liệu tồn tại sẽ mang tầng ý nghĩa gì, khi ta chưa biết nhau, khi ta biết và rồi ta yêu nhau, khi ta có nhau và rồi ta mất nhau?


Nếu hạnh phúc là khoảnh khắc, thì tồn tại của đau thương, phải khẳng định rằng, được tạo ra từ những khoảnh khắc của hạnh phúc. Và những chuỗi hạnh phúc - đau thương - hạnh phúc sẽ là những chuỗi tuần hoàn mà có lẽ, anh, em và tất cả chúng ta, cần phải đối diện và chấp nhận nó như những tồn tại tự thân...


Vì không có gì là mãi mãi...


Vì dù nói thế nào đi nữa, nếu không yêu thì sẽ chán chết mất...


Và hơn tất cả, bất kì nỗi đau nào cũng chỉ xuống đến một điểm nào đó mà thôi.


=


Sáng nay gọi cho bạn, hỏi thăm bạn về chuyện giải quyết hậu sự cho tình yêu hai năm rưỡi tuổi của bạn. Ngồi nghe bạn kể câu chuyện mà thú thật là không thể tin nổi về cách thức mà bạn của bạn dùng để kết thúc tình yêu của hai người.


Đám tang cho một tình yêu, ban đầu tưởng rằng, chỉ dừng lại ở việc người ta sẽ chấp nhận [ít nhất là một bên chấp nhận, và trong câu chuyện này, là đã có một thoả thuận rằng cả hai bên cùng chấp nhận] việc chấm dứt chia sẽ cuộc sống và cảm xúc với nhau, và nếu mọi việc chỉ như thế, thì có lẽ, đám tang này dù buồn mấy, sẽ vẫn là một đám tang đẹp và văn minh.


Nhưng đáng tiếc, đám tang cho tình yêu mà mình đã và đang chứng kiến, chẳng văn minh một chút nào, có lẽ là vì con người ta đã trọng vật chất hơn những gì còn sót lại của tình yêu, hay có lẽ rằng, con người ta đã tự hạ thấp mình vì những suy nghĩ điên rồ và tủn mủn.


Những gào thét, những so đo toan tính, những tủn mủn lặt vặt, những nước mắt, những chửi rủa, những tò mò của hàng xóm, những lặng thinh bởi tổn thương, những tan vỡ không gì [và cũng không có động lực gì để] níu kéo được, và hơn hết, những khủng hoảng của niềm tin, đã là những gam màu cuối cùng được tạt lên, tạt lên một cách phũ phàng trên chính bức tranh đã từng được vẽ bởi những gam màu rất sáng của ngày xưa.


Bạn nói là bạn đã "clear" được một cơ số vấn đề, rằng bạn đã có được cái nhìn thực tế hơn, bạn đã can đảm chấm dứt chuyện tình cảm của chính mình bởi một loạt nguyên cớ mà bạn đã không còn chịu đựng nỗi. Bạn đã không sai, vì trong chuyện này thì làm gì có sai và đúng một cách rõ ràng cơ chứ.


Ta chỉ thấy rằng, bạn đã tơi tả thật sự vì cái đám tang này. Và rằng bạn sẽ còn tơi tả trong một khoảng thời gian sắp tới, ta biết chắc như vậy.


Vì tồn tại của đau thương được tạo ra từ những khoảnh khắc của hạnh phúc.

Nhất là khi tồn tại đó được tạo thành từ những yêu thương [đã từng] nhiều đến thế.


=


Ta vẫn tin rằng bạn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.


Chúc bạn may mắn!

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Nếu lúc nào anh cũng ra rả là cô đơn là tự do.

Thì ngay lúc này đây, anh đang tự do, hoàn toàn tự do.

Và anh đéo muốn một chút nào.

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Chỉ là ghi chép lại một chút.

-

Hôm nay vui quá chừng chừng!


Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

Một ngày Việt Nam của Trầm Tử Thiêng - bài nhạc của một ý thức hệ khác với những gì hắn được dạy, và hắn thích cả nhạc và lời.
-

Câu chuyện thứ nhất:

"À, ừ... em xin lỗi nhưng em không đi Đà Lạt có được không? Em còn nhiều việc quá và chẳng biết đến chừng nào xong, em tính cuối tuần này lên công ty làm cho nó xong. Ngán quá chừng!"
" Em ráng đi có được không? Chuyến đi này với chị có một ý nghĩa rất đặc biệt. À, chị cũng chưa nói với em, là chị vừa mới chia tay với bạn kia xong"
"...Em xin lỗi, em không biết chuyện này. OK, đúng 9h tối em đến."

Hắn tắt skype, tập trung vào phần báo cáo còn lại sao cho thật nhanh.

Đúng 9h, hắn có mặt tại điểm hẹn, và họ đi Đà Lạt.

Chuyến đi vẫn có những lúc vui như những chuyến đi khác, nhưng thiếu một người.

Lần đầu hắn thấy bạn hắn khóc. Chẳng biết làm gì, ngoài an ủi bằng những câu dở hơi.

Hắn biết rằng, dù rằng có nói nhiều, hay là chẳng nói gì đi nữa, thì chẳng gì bất lực bằng nhìn một con người đang bị tổn thương và khóc rưng rức trước mặt mình mà chẳng làm gì được.

Bạn hỏi hắn: "Em đã từng chung sống với một người trong hai năm rưỡi bao giờ chưa?".

Câu trả lời hẳn nhiên là chưa.

-

Câu chuyện thứ hai:

"Lâu lắm rồi tao không gặp mày. Mày trốn đâu mà kĩ dữ, kiếm mày khó còn hơn kiếm tổng thống."
"À, hehe, xin lỗi mày, dạo này tao lu bu dữ quá, với lại giờ giấc làm việc cũng không ổn định nên tao cũng ít chủ động hẹn hò cafe cà pháo gì"
"Ừ."
"Dạo này mày sao?"
"Tao sắp ly dị!"
"Hả!?"
"Ừ, chẳng lẽ mấy chuyện này tao lại giỡn với mày"
...
"Mày nghĩ là còn cứu vãn được không?"
...
"Thôi mày bình tĩnh, ráng nghỉ ngơi, đừng buồn nhiều quá."

Lại một lần nữa chẳng biết phải nói gì.
Lại một lần nữa, nói nhiều hay chẳng nói cũng vậy thôi.

-

Con người ta hoá ra là một sinh thể yếu đuối, và ngay cả trong một vỏ bọc cứng rắn nhất có thể, thì cũng vẫn là một sinh thể yếu đuối.

Vì họ quá dễ dàng bị tổn thương.
Vì họ đã tự nguyện để cho mình bị tổn thương một cách dễ dàng như vậy.
Vì cái mà họ gọi là tình yêu, hay đã từng là tình yêu.

-

Hạnh phúc là một món quà xa xỉ.

Cô đơn thì không.

Và một lần nữa, cô đơn là tự do.