Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Nghe Raising Sand, không phải vì nhớ Burberry.
-
Em ơi, liệu anh sẽ có cho riêng mình bao nhiêu cuộc Thánh Chiến?
-
Anh đồng ý rằng, anh đang ở trong một cuộc chơi mà anh là người tham gia một cách thụ động. Anh cũng đồng ý rằng, em là người có toàn quyền quyết định luật chơi, anh biết như thế và mặc nhiên đồng ý như thế.
Anh đồng ý, vì anh thích thế, và vì anh thì rất thích em. Hà hà.
Nhưng anh cũng biết rõ rằng, anh đang giữ cho riêng mình một quyền tối thượng là quyền từ chối không tham gia cuộc chơi của chúng ta. Nói chung là, nếu anh còn thích, thì cuộc rong chơi này vẫn chưa kết thúc nếu em chưa muốn thế. Và khi em muốn, hay khi anh muốn dừng lại, mình sẽ dừng lại.
Và theo anh, như vậy là "fair".
Vấn đề của anh là, chừng nào thì ta dừng.
-
Không nghe Raising Sand nữa. Chuyển qua nghe "Tiễn Bước Sang Ngang" bản phối lại do Nguyễn Hưng hát. Thích vì bản phối, không phải vì giọng Nguyễn Hưng.
-
Câu chuyện bắt đầu bằng một tin nhắn.
- "Em đang làm gì, ra gặp anh nói chuyện một chút có được không?"
- "OK, em đang ở nhà, anh đang ở đâu?"
- "Anh đang ở công ty, em chọn quán đi rồi anh chạy ra."
- " Pargola nhé, lâu rồi em cũng không đi quán đó. Em đến rồi đi làm luôn.
...
Hai tin nhắn, hắn hơi bất ngờ vì chẳng bao giờ hắn nhận được tin nhắn thế từ anh cả. Trời Sài Gòn trưa nắng gắt và oi bức như những lò hơi nén trong những khu xưởng mà hắn đã từng có dịp đến. Hắn hộc tốc chạy đến, chỉ vì đơn giản là hắn không biết đang có chuyện gì xảy ra.
...
"Anh sao rồi".
"Anh OK, anh vừa mới nói chuyện xong, mọi việc dù đi đúng như hướng anh suy nghĩ, nhưng sao anh lại suy nghĩ nhiều quá."
"Suy nghĩ sao anh? Chuyện đi đúng hướng là thế nào?"
"Sáng nay tụi anh lại nói chuyện một lần nữa, nói rất nhiều thứ, và ôn lại cũng rất nhiều thứ. Sáng nay cũng là một sáng mà anh đã nói hết những điều mình không thích và cũng nói lý do tại sao anh lại quyết định ra đi. Lửa đã mất, tro đã tàn, thì có khơi mấy cũng vậy thôi."
"Vậy giờ anh đang suy nghĩ gì?"
"Anh được nhận xét rằng, anh sẽ không thể thành công với dự định của mình. Rằng với bản tính hay nhân nhượng của mình, anh sẽ không thể nào viết nên một câu chuyện với kết thúc có hậu được, rằng anh sẽ thất bại, thất bại một cách thảm hại bởi niềm kiêu hãnh của chính mình."
...
"Em có tin điều đó không?"
...
"Em phải nói thế này, trước hết, em không đủ chuyên môn và cũng không đủ trình độ để có thể nhận xét anh về mặt chuyên môn, và hơn nữa, em cũng chưa đủ vốn sống và dày dạn để có thể nói với anh rằng em sẽ dựa trên cơ sở chắc chắn nào để bác bỏ, hay là để tin vào những lập luận đó."
"Tuy nhiên, em có thể nói với anh về những điều rất khác. À, nếu anh có phải thiếu thốn hay chết đói ở đất này, thì gia đình anh ở quê liệu có sao không anh?"
"Anh nghĩ là không vấn đề."
"Anh có nghĩ là anh sẽ chết đói ở trên mảnh đất này?"
"Không, dĩ nhiên."
"Vậy anh cho em hỏi, anh có cho riêng mình bao nhiêu cuộc Thánh Chiến?"
...
"Em không biết cách đặt vấn đề như vậy có đúng không, tuy nhiên, anh sẽ đồng ý với em rằng, hoặc là một, hoặc là một số nhiều hơn một nhưng thực sự không nhiều đúng không. Vấn đề ở chổ, đây là lúc quyết định, và rõ ràng anh đang có một quyền rất lớn là quyền được tạo ra một cuộc chơi mà anh sẽ là người cầm trịch, vậy tại sao lại không làm?
"Anh biết, nhưng anh sợ, em cũng biết, anh chỉ có cái đầu và hai bàn tay, về chuyên môn, anh có thể khẳng định mình có chỗ đứng trong ngành, anh có thể tự tin về điều đó. Nhưng anh cũng thấy rằng mình đang gánh trong mình một trọng trách khá lớn, anh có trách nhiệm phải làm những món tiền đầu tư mà những đứa bạn của anh, vì tin tưởng anh, đã trao cho anh. Anh cũng cảm thấy mình có trách nhiệm rất nặng nề trong việc sử dụng những đồng tiền đó đúng mục đích và đúng giá trị của nó, và anh rất sợ việc mình phải cô đơn cho chính những quyết định của mình. Khi anh quyết định đầu quân về nơi anh vừa bỏ đi, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng anh đang làm việc với đứa bạn thân nhất của mình, và rằng sau lưng anh khi đó, còn có tụi nó chia sẻ. Còn bây giờ, anh rất sợ cảm giác phải cô đơn trong chính quyết định của mình."
"Em đang suy nghĩ về một quan niệm mà em cho là đúng, rằng cô đơn đồng nghĩa với tự do. Và anh cũng phải thấy, những tình cảm mà anh có được đang được xây dựng trên những nền tảng rất tốt, và vì thế, những cô đơn đó đôi khi là những khoảng lặng cần thiết. Hơn nữa, em cho rằng, dù anh thế nào đi chăng nữa, thì bạn bè anh vẫn ở quanh anh."
...
"Em tin là anh sẽ thành công, vì em thấy trong anh tình yêu mãnh liệt với công việc mà anh đang làm, em từng thấy anh kể về công việc của mình hăng say như thế nào, khi đó, mắt anh như có lửa, và em tin tưởng rằng, tuýp người yêu công việc của mình như vậy, hẳn sẽ thành công trong một phương diện nào đó. Có thể anh là tuýp người không quá dữ dằn trong kinh doanh, nhưng rõ ràng anh đâu phải là người không có khả năng linh hoạt. Anh phải thấy rằng, những linh hoạt của anh đã giúp anh và công ty anh như thế nào trong những hợp đồng mà anh đã đạt được chứ. Em tin là anh sẽ thành công. Em tin chắc vậy..."
-
Hắn ngồi đó, đối diện anh, hai anh em ngồi với nhau hồi lâu, và câu chuyện được kéo dài cũng lâu vừa như thế. Hắn biết rằng mình, dù ít dù nhiều, đã dùng ngôn từ của mình để nói hộ anh những điều mà anh không chắc. Và hắn cũng biết rằng, hắn nên làm như thế, dù có thể trong kinh doanh còn có cái may cái rủi, trong công việc còn rất nhiều thứ mà không phải mình muốn là việc sẽ thuận theo, rằng có những khi, thành công được quyết định không phải từ những yếu tố mà người ta có thể tính toán và lường trước được. Nhưng hắn tự ngẫm rằng, nếu không đi thì làm sao biết đường dài hay ngắn, đường đẹp hay xấu, và hai bên đường liệu có hoa hay không?
Hắn đã làm một việc, mà hắn cho là đúng, là XÚI anh đừng lo ngại gì cả, HIGH RISK HIGH RETURN mà.
Hắn mong anh thật sự thành công, và đừng bao giờ phải ở trong cái thế là "không thành công thì sẽ thành nhân". Nhân cái mẹ!
-
Ừ, thì HIGH RISK - HIGH RETURN, ai mà chẳng nói như thế...
Nhưng nói thì dễ, lúc làm ban đâu suông sẽ thì cũng dễ, chỉ liệu rằng, đến khi việc vượt quá tầm kiểm soát của mình thì mọi thứ sẽ đi đến đâu.
Hắn thấy nghèn nghẹn, và hoang mang cho chính bản thân mình... liệu hắn có đúng khi xúi anh như thế? Lẽ nào vì hắn đang ở cái thế mà nói thì lúc nào cũng đỡ đắn đo và suy nghĩ hơn là làm nên muốn nói gì thì nói? Và rồi những hình ảnh khác lại ùa về trong kí ức ...
Hắn nhớ khi còn nhỏ, khi thấy ba hắn về nhà gác tay lên trán thế nào khi phải kí biên bản thanh lý và đền hợp đồng cho người ta với hậu quả là giải thể công ty, tài sản mang về nhà chỉ vỏn vẹn có một cái bàn gỗ đóng ván mi-ca trắng mà sau đó gia đình dùng làm bàn kê đầu máy và ti-vi, hắn nhìn ba mà chẳng biết nói gì, thằng nhóc đầu cấp 2 khi đó là hắn, biết gì để mà nói, và nói gì đây chứ?
Hắn cũng nhớ mẹ đã khóc bên lan-can thế nào khi chưa chuẩn bị kịp tiền đóng tiền học cho hắn, để từ khi đó, hắn quyết định không phải xin ba mẹ bất kì một thứ gì cả.
Và hắn cũng nhớ, cảm giác vui sướng thế nào khi nhận được đồng lương đầu tiên, hai trăm mấy chục ngàn vào thời điểm cách đây 6 năm (Có một điều lạ lùng là hắn không bao giờ có thể nhớ chính xác con số lương được nhận vào thời điểm đó, nhưng hình ảnh lần đầu tiên cầm phong bì màu trắng chứa những động lương kiếm được do chính lao động của mình, mãi cho đến bây giờ, hắn vẫn nhớ như in...)
Và vẫn còn như in trong đầu hắn cảm giác tự hào như thế nào khi cầm thư chúc mừng thăng tiến của công ty hiện tại, hắn biết mình đã có thể phụ ba mẹ nhiều hơn. Nhưng hắn cũng biết rằng, trọng trách mà hắn gánh vác, cũng đã nặng hơn.
-
Hắn vẫn chắc rằng, hắn đã không sai khi xúi anh như thế.
Chẳng phải vô ý mà hắn lại hỏi anh, rằng anh có chết đói không khi anh thất bại, và rằng ngay cả khi anh thất bại, liệu gia đình anh ngoài quê có chết đói không.
Không phải hắn bị ám ảnh bởi sự chết đói, nhà hắn chẳng bao giờ thê thảm vậy cả. Nhưng chết đói là một ẩn dụ so sánh cho sự thất bại không còn đường thoát. Với hắn, nếu có phải thất bại đến đau đớn như vậy, thì dù gì đi chăng nữa, bất kì nỗi đau nào cũng chỉ xuống được đến một giới hạn nào đó mà thôi, và một khi những người xung quanh đã được đảm bảo bằng những lý lẽ thuyết phục rằng họ sẽ chẳng sao cả khi anh thất bại đến thế, thì hắn biết rằng, hắn phải dùng hết lý lẽ của mình để anh quyết chơi cuộc chơi này cho đến cùng.
Vì mỗi người chỉ có cho riêng mình một cuộc Thánh Chiến.
Và vì anh xứng đáng có cho riêng mình một cuộc Thánh Chiến.
-
Hắn sẽ có cho riêng mình, một cuộc chiến như thế, cho đến khi hắn trả lời được rằng, gia đình hắn sẽ không bị ảnhh hưởng một chút gì, dù hắn có chết đói.
Ừ, thì "Stay hungry, stay foolish".
-
"... Em chẳng có gì ngoài cái đầu và hai bàn tay, nhưng nếu anh cần, em chắc chắn rằng, em sẽ giúp được anh, dù ít dù nhiều..."

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

Nhiều khi mình tự hỏi, khi nhận được câu hỏi này, người khác sẽ trả lời thế nào.
-
Anh có còn yêu em nữa không?
-
Mình thắc mắc là, tại sao lại hỏi ta?

Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2010

Cà phê quán quen - Loungy lúc nào cũng dễ thương.
-
Em ơi! Lẽ nào cô đơn là tự do?
...
-
Dạo này có thói quen nghi ngờ nhiều thứ, và nghi ngờ cả bản thân mình vì việc mình có thật sự biết, và có thật sự biết đúng về một vấn đề nào hay không. Mọi thứ có vẻ mơ hồ quá, và cái chắc chắn duy nhất là sự không chắc chắn.
Tình hình này chắc phải xử lý sớm thôi. Không ổn một tí nào.
Đã rủ được Hêu đi học Guitar, chắc sẽ qua Phú Nhuận học cho nó gần công ty, dễ đi dễ về.
-
Kể chuyện hôm qua nhé.
Hôm qua thằng mập nó đưa cho một entry của một anh bạn trên Blogspot, viết về ...phim Việt Nam. [1]
Tự nhiên giật mình mà rà soát lại xem là mình đã xem được bao nhiêu film Việt Nam, và còn nhớ được bao nhiêu film.
Bài kiểm tra trí nhớ bắt đầu:
- Mùi đu đủ xanh
- Bổng dưng muốn khóc
- Những cô gái chân dài
- Để mai tính
- Áo lụa Hà Đông
- Dòng Máu Anh Hùng
- Bẫy Rồng
- Đất Phương Nam
- Trăng nơi đáy giếng
- Tuyết nhiệt đới
- Hai trong một
- Nụ hôn thần chết
Những phim này bật lên trong mình không theo một thứ tự nào nhất định, à không, theo một thứ tự duy nhất là thứ tự của trí nhớ, nhớ sao ghi vậy, không sắp xếp, chỉ theo một dòng duy nhất là những phim này là phim Việt Nam.
Thiệt sự là chỉ nhớ được có bao nhiêu đây, trí nhớ dạo này sao sao vậy không biết, mình nghĩ đúng ra phải là nhiều hơn chứ.
Mình xem film vì cái gì ta?
Vì hình ảnh:
Mình cực thích hình ảnh trong film Mùi Đu Đủ Xanh của Trần Anh Hùng, và không thể nào chê được những góc quay của Vũ Ngọc Đãng trong Những Cô Gái Chân Dài. Những góc quay nếu tách riêng từng khung hình ra, là những bức ảnh nghệ thuật "chuẩn - không - cần - chỉnh".
Vì kịch bản:
Mình vẫn còn nhớ cái cách mà kịch bản phim Trăng nơi đáy giếng dẫn dắt mạch cảm xúc của mình khi xem phim, vẫn còn nhớ mình đã thấy thương thế nào thân phận của người phụ nữ, của nhân vật nữ chính trong phim đó, và mình cũng nhớ kết thúc của phim buồn như thế nào, hình ảnh ngôi nhà với hàng rào trắng đóng kín. Một ẩn dụ hoàn toàn hợp lý cho hình ảnh thế giới nội tâm của nhân vật nữ chính tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, hình ảnh bi thương của người thương tượng như chồng, bi kịch của sự hi sinh chăng?
Vì âm thanh:
Bài đồng ca "Bài Ca Dành Cho Những Xác Người" của Trịnh Công Sơn đã được cất lên khi nhân vật nữ chính do Trương Ngọc Ánh thủ vai khóc tức tưởi ôm xác con, hình ảnh ngôi trường làng tan hoang trong bom đạn, những trang viết học trò bay trong khói bom, tang thương đến trong từng hình ảnh, và trong cả từng câu hát:
"... Mùa xuân ơi, xác nuôi thơm cho đất ruộng cày
Việt Nam ơi, xác thêm hơi cho đất ngày mai
Đường đi tới, dù chông gai
Thì quanh đây đã có người ..."
Vì cái cách mà diễn viên sống với nhân vật của mình:
Đó có thể là bà già Nam bộ người làm trong phim Mùi Đu Đủ Xanh, hay là nhân vật Phạm Hương Hội do Thái Hoà đóng trong phim Để Mai Tính mà dạo gần đây rần rần rộ rộ. Hay là ánh mắt trong đến vô hồn của Hồng Ánh trong vai cô giáo Hạnh khi ngồi nghe cầu đồng để cắt tiền duyên. Họ có thể là nhân vật chính, hay chỉ là một nhân vật rất phụ trong phim, với mình việc đó không quan trọng bằng việc họ đã thể hiện một cách chân thực nhất hình ảnh của nhân vật mà họ đang thủ vai. Và, theo mình, những con người lao động nghệ thuật nghiêm túc nhất, chính là những con người như thế đó.
Mình viết ra thế này, chỉ để thấy rằng Phim Việt Nam, hay là những thứ nghệ thuật khác của Việt Nam vẫn rất hay, vẫn còn rất nhiều người ngoài đó đang lao động rất nghiêm túc cho những đam mê của mình, mình đã thấy như thế.
Nhưng mình cũng nhớ là mình đã buồn thế nào khi mới đây được mời đi dự một triễn lãm tranh, mình đến xem cùng bạn, và mình nhìn thấy rằng, hơn 60% khách đến dự của buổi triễn lãm ngày hôm đó là những người không phải là người Việt Nam. [2]
Rồi mình lại tự quay qua xem lại bản thân, mình tự hỏi rằng khả năng xem - đọc - hiểu những tác phẩm nghệ thuật của mình, đang ở một mức nào cơ chứ?
Mình lại tự hỏi, liệu mình đã có đủ trình độ để hiểu những tranh của Bùi Xuân Phái, những dòng viết da diết đầy chất thơ của Vũ Bằng, những nhạc của Lê Uyên & Phương, của Trịnh Công Sơn, của Phạm Duy, và của rất nhiều những người khác nữa.
Và như thế, còn rất nhiều tên tuổi khác mà đúng lý ra mình nên biết, nên học, nên đọc, nên tiếp xúc, và quan trọng nhất là, nên được hướng dẫn tìm đọc và suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Nhưng mình rõ ràng là chưa được hướng dẫn một cách đúng đắn.
Có ai khắc khoải như mình không?
-
Phim Việt Nam nói chung không phải là không có sạn, và rất nhiều bạn của mình, đã thẳng thừng phán rằng, phim Việt Nam chiếu rạp thì không xem. Mình khẳng định là có rất nhiều bạn của mình như thế, và mình cũng thường như thế.
Nhưng tự hỏi rằng, rất nhiều người nói rằng tôi không đi xem phim chỉ vì những lời review của người khác, rằng đại loại rằng cách tiếp cận tốt nhất với bất kì một thứ gì, là hãy cứ tiếp cận nó một cách tự nhiên và đừng nghe những gì người khác nói, hãy cứ tiếp xúc và tự cảm nhận sự hay dở bằng chính suy nghĩ và tình cảm của mình.
Đành rằng điều này chưa bao giờ sai. Nhưng, con người ta liệu có bao nhiêu thời gian để đọc, để xem, để cảm, để sống với tác phẩm trong cái thời đại mà mỗi ngày không biết có bao nhiêu là thứ mới mẻ cần phải khám phá này chứ?
Mình vẫn không đồng ý quan điểm của thằng mập về việc nên bảo một đứa bé đọc gì trước khi nó đứng trước một thư viện với hàng ngàn cuốn sách, quan điểm của nó là nói đứa bé cứ đọc quyển đầu tiên mà nó tìm gặp.
Mình thấy như vậy là một công việc rất tốn thời gian và đứa bé đó, sẽ rất dễ bị lung lạc trong một rừng kiến thức, hơn nữa, con người ta chẳng phải rất dễ bị tác động bởi những gì mình đọc được, nếu không có một nền tảng vững chắc đó sao?
Mình nên suy nghĩ thêm về vấn đề này.
-
Mình cũng không đồng ý về ý tưởng người khán giả ngây thơ. Việc chấp nhận tất cả những hay dở của một tác phẩm mà không khen chê gì chỉ vì nó là tác phẩm của Việt Nam làm theo mình là cực đoan và chính những ý nghĩ này sẽ giết chết sáng tạo nghệ thuật nếu có. Ưu ái là đúng, nhưng nuông chiều thì không nên, mình phải có quyền thích hay ghét một thứ gì đó chứ ta?
Hà hà.
-

[1] http://damhaphu.blogspot.com/2010/05/dam-anh-ly-tieu-long.html
[2] http://www.san-art.org/exhibitions/lifeisconsumption/index.html

Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

FILM

Nên kiếm những film này mà xem xem thế nào:

PHIM CỦA NSND TRẦN VĂN THỦY
Source: http://sgtt.com.vn/Loi-song/120629/Hay-ben-bi-danh-thuc-su-tu-te.html
– Những người dân quê tôi, phim đầu tay, quay ở chiến trường khu Năm, đoạt giải Bồ câu bạc tại LHP Quốc tế Leipzig (1970).
– Phản bội, về chiến tranh biên giới Việt – Trung năm 1979, giải vàng LHP Việt Nam 1980, giải Đạo diễn xuất sắc.
– Hà Nội trong mắt ai (bị cấm từ 1982 – 1987), giải vàng LHP Việt Nam 1988, giải Biên kịch xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất.
– Chuyện tử tế (1985), giải Bồ câu bạc LHP quốc tế Leipzig, được báo chí nước ngoài gọi là “Quả bom đến từ Việt Nam”, được hơn 10 đài truyền hình lớn trên thế giới mua bản quyền và được chiếu rộng rãi ở châu Âu, Nhật Bản, Úc và Mỹ…
– Chuyện từ góc công viên, Giải vàng LHP hội Điện ảnh năm 1996.
– Tiếng vĩ cầm ở Mỹ Lai (1999), giải vàng LHP châu Á – Thái Bình Dương lần thứ 43, danh hiệu Chứng nhân của thế giới (Witnessing The World) của hội thảo Điện ảnh quốc tế tại New York

2003, Mỹ.

PHIM CỦA TRẦN ANH HÙNG
1987: Người thiếu phụ Nam Xương (La Femme Mariée de Nam Xuong), đạo diễn và biên kịch
1989: Hòn vọng phu (La Pierre de l'Attente), đạo diễn và biên kịch
1992: Mùi đu đủ xanh (L'Odeur de la papaye verte), đạo diễn và biên kịch
1995: Xích lô (Cyclo), đạo diễn và biên kịch
2000: Mùa hè chiếu thẳng đứng (À la verticale de l'été), đạo diễn và biên kịch
2008: I Come with the Rain, đạo diễn và biên kịch

Source: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_Anh_H%C3%B9ng

=

Nên tự hỏi lại bản thân, xem mình xem film, đọc sách, xem tranh, nghe nhạc...như thế nào?

Hà hà.

Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Beautiful Nightmare - Beyoncé
Nghe được hôm đi QBar hôm 30.04.2010, vẫn thích nghe đến giờ.


-
Ngày thứ "-n"
Họ vô tình biết nhau trên một trang mạng, họ biết nhau qua những câu chữ mang trong mình những nỗi ám ảnh.
Ngày thứ "-3"
Tiệc rượu, họ tìm thấy ánh mắt của nhau khi một người đang hát và một người thì lắng nghe. Họ nói chuyện với nhau như những người bạn mới quen, vì chính xác họ chỉ là những người bạn mới quen.
Sau đó, họ lại gặp nhau, lần này thì câu chuyện đã có nhiều đề tài hơn để nói, không khí cũng đã thoải mái và vui vẻ hơn, và ánh mắt, ánh mắt họ nhìn nhau, cũng đã khác hơn. Chí ít là có một trong hai người họ thấy như thế, muốn như thế, và thích như thế, nhưng cũng có lẽ họ đều thích như thế.
Ngày nối tiếp ngày...
***
Đó là một căn nhà rất nhỏ nằm nép trong con hẻm yên tĩnh tại trung tâm thành phố. Nhà lót gạch tàu, nội thất ít nhưng vừa đủ, căn nhà đẹp và có duyên. Hình ảnh của những xưa cũ hiện về nhẹ nhàng qua cách mà chủ nhà chơi nội thất, và những xưa cũ lúc nào cũng mang đến cho người ta một cảm giác bình yên.
Họ gặp nhau trong một không gian như thế, anh mang đến cho cô một ít croissant và cô thì đang đánh kem để làm cà phê. Anh thích cà phê nóng, cô cũng vậy, nhưng vì không thích vị đắng của cà phê, cô để vị đắng đi kèm vị béo của kem, vị ngọt của đường, và tất cả quyện lại với nhau thành một hỗn hợp được đun nóng và giữ ở nhiệt độ vừa đúng. Cô bảo, độ nóng của cà phê, vị béo của kem sẽ làm bật lên vị đắng và mùi thơm của chính ly cà phê, và quả thật là đúng như vậy.
Họ cùng ăn bánh, cùng uống cà phê, và cùng xem phim. Cô nép vào người anh nhẹ nhàng. Cô khen bánh ngon, anh bảo, bánh người ta làm mà sao không ngon, anh khen cà phê ngon, cô nói, cà phê em làm mà sao không ngon.
Họ lại rúc vào nhau, cười khúc khích, và lại xem phim.
Hết tuần phim, anh đọc sách, cô lại tiếp tục thói quen của mình, lên mạng, đọc này đọc kia, lâu lâu lại khúc khích vì đoạn note đẹp. Anh lâu lâu dòm qua, khen vài câu đại loại như hình gì mà đẹp vậy, note ai viết mà nhiều chữ thế kia, ơ, anh thích cái màu của bức hình đó quá.
Thật ra, anh chỉ thích nhìn cô, và anh biết, cô cũng nhìn anh bằng đúng cái cách mà anh nhìn cô.
Nhìn nhau hồi lâu, anh chạy ra ngoài và mang về một chai vang. Họ vừa khui rượu vừa nghe nhạc, chẳng biết xui khiến thế nào, ngay lúc anh rót rượu vào ly cho cả cô và anh, máy vi tính lại mở đến đúng bài Norwegian Wood.
...
I once have a girl, or should i say, she once have me.
...
Anh bỗng cười phá lên, và anh lại nhìn cô, cô cũng cười. Họ uống với nhau hết chai rượu, họ nói chuyện với nhau đến rất khuya. Khuya hôm đó là một buổi khuya bình yên và lãng mạn nhất mà anh từng có.
-
Sau này, mỗi khi nhắm mắt lại và nghĩ về không gian đó, thời gian đó, nhớ lại những ánh mắt, những nụ cười, những vang và croissant, tất cả những hình ảnh còn có thể đọng lại tại võ não của anh về bốn mươi tám tiếng đồng hồ đó, anh biết rằng, anh đã giữ lại được cho riêng mình những ảo ảnh đẹp nhất.
Nhưng anh cũng biết rằng, tất cả chỉ là ảo ảnh.
-

Ảo Ảnh - Những cuộc phiêu lưu của gã Chúa Cứu Thế bất đắc dĩ
Điều hoàn hảo nhất mà một gã Chúa Cứu Thế có thể làm được, và đã làm được, chính là việc hắn đã cứu rỗi được linh hồn của chính mình.

Buồn quá, ngồi thừ ra chẳng biết làm gì, mở Mantra lên nghe.
-
Tháng trước Meo mất, tháng này thì Lu mất.
Một đứa 14 tuổi, một đứa 12 tuổi.
-
Gắn bó chứ sao không? Bây giờ làm sao mà quen cái cảm giác về nhà không thấy một đứa nào nằm phơi bụng giữa nhà, hay là nằm trên giường nhìn quay quất đây.
-
Chẳng biết làm sao nữa, chỉ biết ngồi buồn thôi.
-